Trà hẳn là không có đ/ộc, đại phu đã khám nói ta rất khỏe mạnh. M/ù mờ. Nhưng nếu đã không xảy ra việc gì, ta cũng không bối rối thêm lâu, ngày tháng cứ trôi qua dần, Ân Cửu Hà cũng không tới tìm ta. Cuộc sống quay trở về quỹ đạo ban đầu, giống như giao dịch kia chưa từng tồn tại. Ta cũng không vội, dự định lặng lẽ đợi đến ngày 5 tháng 4. Nào ngờ ngày 15 đến chùa cầu phúc cũng có thể gặp phải ám sát. Người cầm đầu mặc một thân đồ đen, dáng người thướt tha, roj ngựa kia vừa nhìn là nhận ra ngay – Hà Oánh. Dưới chân thiên tử, ả ta lại to gan như thế? Hộ vệ ta dẫn theo cơ bản không địch được đám người được huấn luyện trong sa mạc, chẳng mấy chốc đã tan tác trận. Bởi vì biết mục tiêu của ả ta là ta, ta không muốn Hồng Tụ Thiêm Hương xảy ra việc nên đã kêu hai người cưỡi ngựa tìm người tới, còn mình chạy vào trong rừng, muốn nhờ địa thế kéo dài thêm thời gian. Có thể chạy về chùa là tốt nhất. Nhưng ta đã nghĩ nhiều rồi, căn bản không chạy được, Hà Oánh chẳng mất bao lâu đã đuổi kịp ta, roj quất thẳng vào chân ta khiến ta ngã nhào ra đất. Tiếp đó, ta bị bao vây. Ả ta nghênh ngang kéo khăn che mặt xuống, cười duyên nói: “Con gái nhà buôn nhỏ bé, lại gặp mặt rồi, cô nói xem, ta gi*t cô hay là b/án cô đến phường trăng hoa đây?” Ả ta vừa nói vừa lướt nhẹ roj đầy gai nhọn về phía mặt ta, mang tới cơn đ/au nhói. Ta cụp mắt, đ/âm đoản ki/ếm giấu trong ống tay từ trước về phía ả ta, ả ta né tránh cực nhanh, nhưng vẫn bị c/ắt vào mặt. Một vết thương cực mảnh cực nhẹ, nhưng ả ta lại không thể ngờ được, làm như thể trời đổ sụp. “Cô dám làm ta bị thương? Còn rạ/ch mặt ta!” Ả ta hét ầm lên, hung dữ rút thanh ki/ếm đ/âm thẳng về phía ta. “Tiện nhân, ta rạ/ch nát mặt ngươi.” Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau bỗng xuất hiện mũi tên bay tới, ả ta vội vã tránh né, nhanh chóng che mặt lại. Cùng lúc, từng mũi tên một b/ắn tới. Ả ta cay đ/ộc nhìn ta, biết hôm nay gi*t ta có hơi khó khăn, nghiến ch/ặt răng hạ lệnh rút lui. Ta quay đầu lại nhìn, hóa ra là Ân Cửu Hà dẫn theo thị vệ tới. Y khoác trường bào màu trắng, lười nhác nhàn tản, hình thành sự tương phản rõ nét với bộ dạng nhếch nhác của ta. Ta đứng dậy chuẩn bị hành lễ cảm ơn, nhưng y đã đỡ ta: “Hà Oánh là loại nữ nhân có gi/ận phải xả, ta không có thời gian ngày ngày trông chừng cô.” “Hả?” Ta ngẩn người, vậy hôm nay y tới c/ứu ta là do ngày ngày đều trông chừng ta? Có lẽ biểu cảm của ta quá mức rõ ràng, y cầm quạt giấy gõ vào đầu ta, nói: “Vừa khéo thôi.” Ta gật đầu tỏ vẻ đã tin. Hơi thở của y nặng hơn chút, cười đến khó hiểu… có hơi rợn người. Có lẽ là do ta đã nghĩ nhiều rồi, y vốn dĩ đã nắng mưa thất thường. “Vậy... điện hạ cảm thấy như nào mới thuận tiện?” Y cao hơn ta một cái đầu, thế nên y phải cúi xuống nhìn ta. Lúc này, vẻ mặt y còn mang chút châm chọc, trông rất khó chịu. Cho đến khi y đưa ra kế hoạch, ta mới hiểu vì sao y lại khó chịu như vậy. “Dù sao trong phủ ta cũng không có ai, cô làm trắc phi của ta trước đi, với thân phận đó, cô ta không dám ngang nhiên động vào cô đâu.” Ta sững sờ: “Trắc phi?” Y nhìn ta, mỉm cười dịu dàng: “Sao nào? Còn muốn làm vương phi?” Ta lắc đầu: “Trắc phi rất tốt, rất tốt.” Cho đến khi về phủ, ta mới bất giác cảm thấy thái độ của Ân Cửu Hà tốt tới kỳ lạ, lẽ nào là do mấy hôm nay đã kiểm chứng được tin tức ta nói? Vậy có phải là ta đã đạt được một chút lòng tin từ y? Thế nhưng, có một vài điều vẫn chưa nói rõ ràng, không thể cho qua được.