Chương 8
Ngày hôm sau, ta trực tiếp đến gặp y.
Y dường như đã đoán trước được điều này, khi ta đến, Tử Ngọc đang đợi ta.
Gặp mặt Ân Cửu Hà, ta hành lễ cẩn thận nói: “Lời thần nói đã được chứng thực rồi sao?”
Y cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như có ánh sao: “Phản ứng thật chậm, nếu không thì ai đến c/ứu cô?”
Ta nuốt nước bọt: “Vậy điện hạ có tin thần không?”
“Không tin.”
Ta: “... Không tin sao lại để thần làm trắc phi của ngài, không sợ thần là mật thám ư?”
Y cong môi, ngón tay như tạc ngọc khẽ nhón một quả nho, đưa vào miệng, từ tốn nhai, nuốt xuống.
Ta bắt đầu nghi ngờ phải chăng y thích ta.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như ta thật sự trở thành trắc phi của y, mạng sống sẽ nằm trong tay y, y còn có thể để ý từng hành động lời nói, như vậy ta sẽ an toàn hơn.
Ngược lại, nếu như ta thật sự làm kẻ th/ù với Ân Can thì việc trở thành trắc phi của Ân Cửu Hà có vẻ cũng an toàn hơn.
Dẫu sao, Ân Cửu Hà cũng không thiệt thòi, ta cũng không thiệt.
Còn về danh tiếng, ta từ lâu đã không còn để tâm đến.
Nghĩ thông suốt, ta hành lễ rồi ngẩng đầu: “Điện hạ, sau khi thành công có thể hứa với thần hai điều không? Một, đảm bảo an toàn cho Đinh phủ.”
Y liếc ta: “Điều thứ hai có phải là để cô rời đi không?”
Ta hơi bất ngờ khi y đoán được ý nghĩ của ta, đáp lại: “Đúng vậy.”
“Nhưng bên ngoài biết cô từng là người của ta, dù thật hay giả cũng sẽ không ai cần cô nữa.” Giọng y lạnh lùng hơn, có vẻ không vui.
Ta bình tĩnh gật đầu: “Thần biết.”
Y nhìn vào mắt ta, ta cũng không cúi đầu né mà nhìn lại.
Một lúc lâu, y cúi đầu mím môi: “Cô gh/ét hoàng cung đến vậy sao?”
Ta hơi không hiểu câu này, hoặc có thể nói là không dám hiểu, cảm giác như y muốn giữ ta lại?
Dĩ nhiên, điều đó là không thể.
Ta tự chế giễu bản thân, nhưng tim vẫn đ/ập không đều.
Y thấy ta không nói gì cũng không thúc giục, đứng dậy gõ nhẹ quạt giấy vào đầu ta: “Hôm nay trước tiên hãy ở lại đây, ngày mai ta sẽ bảo Tử Ngọc đưa cô về Đinh phủ, dùng xe ngựa của phủ thái tử.”
“Cảm ơn thái tử điện hạ.”
Ta khấu đầu hành lễ, cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới ngẩng đầu nhìn theo hướng y rời đi.
Trong không khí như vẫn còn lưu lại mùi hương của y, giống như trúc, lại giống như mùi tuyết tan, có chút quen thuộc.
“Thật là một người kỳ lạ.” Ta lẩm bẩm.
Cũng không biết thái tử lớn lên trong sự chiều chuộng từ nhỏ lại có tính cách thất thường như vậy.
Nhưng đó không phải là điều ta nên quan tâm.
Chờ ngày mai trở về Đinh phủ, mọi chuyện sẽ không thể quay trở lại.
…
Ngày hôm sau, Tử Ngọc phô trương dẫn ta trở về Đinh phủ.
Phù hiệu của phủ thái tử không ai không biết, tiếng bàn tán từ dân chúng đều lọt vào xe ngựa, ai cũng muốn biết cô nương nhà ai lại được thái tử để tâm như vậy.
Toàn bộ kinh thành như đang sôi sục.
Cho đến khi xe ngựa từ từ dừng lại trước cổng Đinh phủ, ta hít sâu một hơi, bước xuống xe dưới sự giúp đỡ đầy cung kính của Tử Ngọc.
Xung quanh là tiếng hô lên vì kinh ngạc nối tiếp nhau, thậm chí có người không màng đến ta mà bắt đầu bàn tán:
“Đinh gia không phải là thương nhân sao? Còn có thể bám lấy thái tử?”
“Gần 20 tuổi rồi, thật là tạo nghiệp!”
“Chẳng trách được mấy hôm trước hủy hôn với tên ăn xin, thì ra đã có chỗ dựa cao hơn.”
…
Từng tiếng bàn tán vang lên bên tai không dứt.
Tử Ngọc luyện võ từ nhỏ, khí thế ngút trời, quay lại liếc nhìn mọi người, dân chúng đang bàn tán lập tức im lặng.
Ta không tỏ ra cảm xúc gì, nhìn thẳng về phía trước.
Có lẽ Tử Ngọc đã được dặn dò đặc biệt, không còn kiêu ngạo như ngày thường nữa, mà tỏ ra vô cùng kính trọng, vô cùng khách khí với ta, khiến sắc mặt đám đông trở nên khó coi.
Một câu “Ngày mai tới đón trắc phi” càng khiến sắc mặt bọn họ khó coi hơn.
Chắc hẳn bọn họ đang nghĩ rằng một con gái của thương nhân đã luống tuổi như ta cũng có thể làm trắc phi của thái tử thì con gái của bọn họ cũng chẳng kém gì.
Trong lòng ta tràn đầy châm biếm, gả cho thái tử có gì tốt?
Thật là buồn cười.