Chương 4.
Ngươi xem, uy lực cỡ nào.
"Ta yêu người." Ta níu lấy một bên vạt áo của hắn, ngửa đầu đối diện với hắn.
Hắn không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác nào, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào ta, giống như là tìm ki/ếm dấu vết thật giả trong lời nói của ta.
Tố chất nghề nghiệp của ta rất cao, bất kể ta nói gì ngươi chỉ cần tin là được.
Có lẻ là hắn quá mệt mỏi, cuối cùng cúi người xuống, vùi đầu vào cổ ta.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, toàn thân ta lập tức căng cứng.
Ước chừng cả trăm năm nay chưa từng ngủ với nam nhân, thật ra thì ta đã sớm thèm muốn ch*t.
Nhưng bây giờ không được, thậm chí ta còn không thể để lộ ra suy nghĩ của mình, nếu không hắn sẽ ch*t.
Hắn ngủ rồi, ở trong ng/ực ta.
Ta đủ sức để ôm hắn đến trên giường, nhưng ta không muốn.
Ta rất muốn để cho hắn ngủ trong ng/ực ta, ngủ mười ngàn năm cũng được.
Chúng ta đều không muốn tỉnh.
Đến nửa đêm ta mới rời đi, a, không chỉ rời khỏi cung điện của hắn, mà còn rời khỏi hoàng cung.
Ta chính là hồ ly tinh đ/ộc nhất kinh thành, cung điện nào vây được ta, cô nãi nãi đây tới lui tự nhiên!
Về phần tiểu hoàng đế, cô nãi nãi đây không chơi với ngươi nữa! Còn cả đống nam sủng đang chờ ta thương yêu đây.
Ta trở lại rừng đào của ta, đây chính là nơi ta được sinh ra.
Nơi này có rất nhiều tiểu hồ ly, chỉ có điều, len lén nói cho các ngươi, bọn họ đều không đ/ộc bằng ta hì hì.
Chỉ có ta! Chỉ ta mới có thể một hơi hút khô tinh huyết nam nhân.
Cho dù, đôi lúc ta không hề muốn.
Các tiểu hồ ly đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta, thậm chí còn thường xuyên bắt vài nam nhân đến tặng ta.
Nhưng mà, nhìn mặt bọn họ, ta không nổi lên d/ục v/ọng nổi!
Nhìn Triệu Trì quen rồi, những mặt hàng này, quá thấp kém!
Nhưng vì uy nghiêm của mình, ta vẫn giả vờ ai đến cũng không từ chối, nhưng thật ra thì đã lén thả những nam nhân x/ấu xí đó đi.
Có một con tiểu hồ ly đáng yêu tìm ta nói chuyện phiếm, nàng ấy hỏi: "Cô nãi nãi, người ra ngoài chơi lâu như vậy, trước đó tôn thượng đã rất lo lắng cho người."
Tôn thượng là một con hồ ly hơn ngàn năm tuổi, tỷ muội tốt của ta.
Ta đưa tay xoa đầu con tiểu hồ ly đáng yêu: "Ta có gì phải lo lắng, ta lợi hại như vậy, không mấy người có thể đ/á/nh thắng ta đâu."
Mặt tiểu hồ ly đầy sùng bái: "Cô nãi nãi là hồ ly lợi hại nhất ta đã từng gặp!"
Ta rất đắc ý.
Mặt tiểu hồ ly đầy hâm m/ộ: "Nhất định cô nãi nãi đã từng ngủ với rất nhiều nam nhân!"
Ta chột dạ gật đầu.
Tiểu hồ ly lại định há miệng, ta vội vàng ngáp một cái: "Mệt quá, ta đi ngủ trước. . ."
Sau khi nhìn thấy nàng ấy đi rồi ta mới thở phào một cái, tiểu nha đầu này không biết nói chuyện chút nào, toàn là hỏi chuyện gì đâu.
Ngón tay ta vân vê lọn tóc của mình, chơi đùa.
Thật ra thì, nào có ngủ qua bao nhiêu nam nhân đâu chứ.
Quả thật lúc còn nhỏ tuổi không nhịn được cũng từng ngủ qua, nhưng mỗi lần nhìn hắn ch*t trong ng/ực ta, ta đều cảm thấy như nghẹt thở vậy.
Nhưng đúng là lần này hắn rất biết đầu th/ai, trực tiếp lên làm hoàng tử. Vốn dĩ mười mấy năm trước chỉ định nhìn hắn một cái rồi sẽ trở về rừng đào, về sau sẽ không để ý đến hắn nữa. Nhưng trùng hợp lại để ta phát hiện có người muốn hại hắn, bảo bối yêu quí của ta, kẻ nào dám đụng vào? Bảo vệ hắn mười mấy năm, rốt cuộc hắn cũng có thể lên làm hoàng đế, lúc ấy ta ở trong đám người, thầm nhủ chỉ nhìn hắn một lần cuối cùng rồi đi.
Chỉ một cái, nhìn xong ta sẽ đi.
Nhưng sao hắn lại yếu ớt như vậy!
Lại trúng đ/ộc!
Người hạ đ/ộc cũng thật lợi hại, ngay cả ta cũng có thể lừa gạt được.
Ta lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, đút giải dược cho hắn. Ta thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc định công thành lui thân, đột nhiên bị hắn tỉnh lại bắt lấy cổ tay.
Hắn nói muốn thú ta.
Đám binh lính của hắn làm sao vây được cô nãi nãi.
Nhưng hồ ly cũng có tham luyến, vì vậy ta gả cho hắn.
. . .