Chương 5.
Ta mở mắt ra, nhìn đại thụ, cành lá xanh biếc và những bông hoa màu hồng phủ khắp nơi trước mắt.
Đây là rừng đào, ta là hồ ly đ/ộc nhất.
Ta vui vẻ thưởng thức nước đào, hiếm thấy tỷ muội tôn thượng Lâm Dư của ta không đi ra ngoài săn nam nhân mà ở đây tán gẫu.
Đột nhiên một đám tiểu hồ ly chạy vào, ta lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một con tiểu hồ ly sốt ruột mở miệng: "Có, có một nam nhân, dẫn theo một nhóm nam nhân tới! Trông bọn họ như muốn phá hủy rừng đào vậy!" Nàng ấy gấp đến độ muốn khóc.
Ta và Lâm Dư nhìn nhau một cái, cũng thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt nhau.
"Đi thôi, đi gặp bọn họ một chút." Nàng nói.
Ta gật đầu.
Bắt đầu từ thời viễn cổ, tổ tiên của loài hồ ly chúng ta đã sống trong rừng đào này, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ có tiểu hồ ly chạy ra ngoài chơi hoặc là săn. Nhưng nơi này chính là cội ng/uồn của chúng ta.
Mặc dù ta rất lợi hại, nhưng nếu có quá nhiều người, ta cũng không chắc chắn mình thật sự có thể đ/á/nh thắng hay không.
Ai nha, nói thật cho các người biết vậy, ta lại không nếm qua bao nhiêu nam nhân, hiển nhiên so với các lão tổ tông, tu vi kém đâu chỉ một chút.
Quả nhiên đúng như lời tiểu hồ ly nói, bên ngoài tầng tầng lớp lớp binh lính mặc khôi giáp đang đứng.
Đúng, là binh lính.
Tuy nhiên người dẫn đầu lại không mặc chiến bào, mà hắn chỉ mặc một bộ trường bào màu đen.
Hắn phẫn nộ đứng ở nơi đó, dáng người nổi bật, cao ngất.
Dung nhan anh tuấn khiến cho rất nhiều tiểu hồ ly đều đỏ mắt, nếu không phải biết không được, sợ rằng tất cả đều đã nhào tới.
Lâm Dư đứng ở bên cạnh ta, lớn giọng hỏi: "Không biết đích thân hoàng đế nước Triệu tới là có chuyện gì."
Ánh mắt hắn rơi vào người ta: "Trẫm tới đón thê tử."
Lâm Dư mỉm cười, nàng biết ở bên ngoài ta đã trải qua những gì, nhưng bây giờ lại làm ra vẻ không biết gì cả: "Nơi này nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, thê tử của ngài lại là ai."
Ánh mắt Triệu Trì dán ch/ặt vào người ta: "Lâm Nhân."
"Cùng ta trở về có được không."
"Được…" C/ứu mạng, bản năng hồ ly tinh lại xuất hiện.
*
Không biết Triệu Trì biết ta là hồ ly tinh từ lúc nào, vốn dĩ ta luôn lo lắng sau khi hắn biết ta là hồ ly tinh sẽ cảm thấy sợ hãi, cho nên cho tới bây giờ ta chưa từng thẳng thắn với hắn. Kết quả không những người này không sợ, mà còn liều mạng muốn thân thiết với ta.
Ngay lúc hắn chưa thỏa mãn d/ục v/ọng, cực kỳ khó chịu, rốt cuộc hỏi ta: "Nhân Nhân không muốn cùng ta sao?"
Hắn chỉ tra được ta là một hồ ly tinh, nhưng không biết ta là một đ/ộc hồ ly!
Ta cảm giác tôn nghiêm đều bị hắn giày xéo.
Để xứng với danh xưng của mình, ta ngoắc ngoắc ngón tay, hắn tiến lại gần, ta dùng giọng nói kiều mỵ nói với hắn: "Cô nãi nãi là hồ ly tinh đ/ộc nhất, muốn ta sẽ ch*t…"
Quả nhiên hắn sững sốt, sau khi hồi h/ồn trực tiếp tránh qua một bên.
Mẹ nó!
Ta còn tưởng rằng hắn sẽ nói cái gì ch*t dưới váy hồ ly, thành q/uỷ cũng phong lưu.