Chương 12.1
Ta ngạc nhiên đến nỗi gần như không thể mở miệng.
Giang Thận bật cười: "Quả nhiên là như vậy.”
“Nhưng anh biết rõ em không phải người thế giới này, vẫn ích kỷ không muốn thả em đi.”
Ta hoàn toàn im lặng.
"Cho nên anh tuyển dụng cô ấy, chính là vì ngăn cản tôi trở về?"
Cổ họng Giang Thận khàn khàn: "Đây là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ ra.”
Ta hoàn toàn im lặng.
"Ai nói với anh hai người bọn họ không cùng một chỗ thì tôi không thể rời đi?"
Ta vô cùng buồn bực: "Từ đêm đó ngủ nhầm với anh, tôi không thể trở về rồi.”
Giang Thận không thể tin ngẩng đầu, trên mặt vui sướng như trúng xổ số.
“Em nói là thật?”
Ta làm ra một cái mặt q/uỷ: "Giả.”
Giang Thận cúi đầu nở nụ cười, hốc mắt lại đỏ lên từng chút một.
Ta nhìn thấy mũi hơi cay, chóp tim giống như có ngàn con kiến gặm nhấm.
Ta hít hít mũi: "Kỳ thật ngay từ đầu em cũng không có ý định trở về.”
Giang Thận khó che giấu vẻ kinh ngạc.
Ta chậm rãi xắn ống tay áo hắn lên, chỉ vào đóa hoa hồng đỏ như m/áu trên cánh tay hắn.
“Từ giây phút anh xăm bông hồng này, em đã không muốn đi.”
Ai có thể cự tuyệt một nam nhân anh tuấn nhiều tiền, vì bảo vệ mình ngay cả ch*t cũng không sợ chứ.
Cho dù hắn là nhân vật phản diện.
Dựa vào cái gì ta không thể lựa chọn ở cùng một chỗ với nhân vật phản diện.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón ngàn khó khăn hiểm trở, nhưng Giang Thận lại lùi bước.
“Sau đó anh vẫn trốn tránh em, lạnh lùng với em, em đã nghĩ còn không bằng trở về.”
Giang Thận giương cánh tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên tóc ta.
“Xin lỗi, là lỗi của anh.”
Nước mắt nóng bỏng rơi vào cổ ta.
Ta giơ tay vỗ vỗ lưng anh.
Giống như trong vô số quá khứ anh trấn an ta, thử trấn an nhân vật phản diện trong xươ/ng cốt rất yếu ớt này.
"Đúng rồi," ta ngửa đầu hỏi, "Em sinh ra con trai hay con gái?"
Giang Thận hiếm khi trầm mặc lắc đầu.
Ta cũng không biết.
Không biết mẹ nuôi có phải ở bên ngoài nghe lén hay không, đột nhiên liền ôm đứa nhỏ vọt vào.
"Là một tiểu công chúa xinh đẹp, Ninh Ninh mau nhìn xem, có phải rất giống con không?"
Ta cúi đầu nhìn cô bé nhăn nhúm trong tã lót.
Có chút gh/ét bỏ.
Ta cảm thấy, hẳn là giống Giang Thận.
Khi còn bé ta tuyệt đối không x/ấu như vậy.
Ta nhìn thoáng qua liền, Giang Thận ôm đứa nhỏ ra ngoài cho bú sữa, thay tã.
Mẹ nuôi cười tủm tỉm kéo băng ghế ngồi xuống.
“Ninh Ninh à, lúc trước đưa con rời đi con sẽ không trách mẹ chứ?”
Ta hăng hái: "Mẹ nuôi, sao lúc ấy mẹ lại sợ hãi như vậy, Giang Thận làm sao vậy?"
Mẹ nuôi cười mỉa đưa cho ta một quyển sổ thật dày.
“Ta không cẩn thận xem phải nhật ký của Giang Thận, ta nghĩ thằng bé bị t/âm th/ần phân liệt, sợ nósẽ làm tổn thương con.”
Ta tò mò lật trang đầu tiên.