Chương 4.1
Ta bị nắm ch/ặt tay kéo vào trong xe.
Nói cách khác, trước kia cũng không phát hiện Giang Thận đ/áng s/ợ như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thận thì hắn mới chín tuổi.
Bị mấy đứa nhỏ đ/è xuống bùn liều mạng đ/á/nh.
Ta run lên vì tức gi/ận và hét lên "Dừng lại".
Thằng bé xuống tay tà/n nh/ẫn nhất nhe răng hăm dọa ta.
"Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giúp tên tiểu tử này?"
U a.
Ta một cước đạp tới, hoàn hảo mà khắc họa sắc mặt của nữ phụ á/c đ/ộc mà kiêu ngạo.
"Các ngươi đ/á/nh nhau thì đ/á/nh nhau, điểm mấu chốt là đ/á/nh đến văng tung tóe bùn lên người ta, đây chính là phiên bản giới hạn trên khắp thế giới, các ngươi bồi thường nổi sao!"
Lũ trẻ sợ ch*t khiếp.
Ta phất phất tay bảo tên vệ sĩ áo đen phía sau lui ra.
Tiểu Giang trong bùn cẩn thận lấy tay chống chậm rãi đứng lên.
M/áu loãng lẫn bùn từ thái dương của hắn uốn lượn chảy xuống, vô cùng thê thảm.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy yên lặng, nhẫn nhục chịu đựng.
Nói thật, giống như một con chó đầu đất nhỏ im lặng.
Ta có chút hoài nghi, đây chính là nhân vật đại Boss phản diện tương lai?
Chỉ thế thôi sao?
Tiểu Giang Thận giống như nhận được chủ, ta đi đâu hắn liền theo đó.
M/áu trên người rơi không ngừng rơi đầy đất, chảy không hết.
Không đi làm ng/uồn cung cấp cho nhà hàng tiết canh nào đó đúng là có chút phung phí của trời.
Ta dừng bước.
“Đừng đi theo ta, ngươi xem bộ dạng của ngươi, bổn tiểu thư đối với ngươi không có hứng thú.”
Ánh mắt Tiểu Giang Thận ngoắc ngoắc.
Ta bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.
Đoạn cầu này sao có chút quen thuộc.
C/ứu nhân vật phản diện trong nguy nan, từ nay về sau trở thành bạch nguyệt quang trong cuộc đời của hắn, nhưng người này yểu mệnh ch*t sớm......
Ta lập tức cảnh giác, toàn thân tràn ngập cự tuyệt.
Tiểu Giang Thận yên lặng đi tới bờ sông, dùng một nắm nước rửa mặt xong, chậm rãi trở lại trước mặt ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút m/ập mạp của trẻ con giờ đã cho một chút cảm giác thiếu niên, đáy mắt lạnh lùng, trong trẻo nói không nên lời, lúc cụp mắt có thể nhìn thấy lông mi vừa dày vừa dài, lúc môi hơi mím, thoạt nhìn nhiều hơn vài phần nhu thuận.
Hết lần này tới lần khác vết thương trên sống mũi làm cho cả khuôn mặt tăng thêm một phần hoang dã.
Cái này, cái này, cái này.
Trong sách cũng không nói nhân vật phản diện lớn lên đẹp như vậy.
“Ta không khó coi lắm.”
Phải, trông hắn rất đẹp trai.
Ngươi dù có đẹp trai đến mấy cũng là một nhân vật phản diện nhất định ch*t không toàn thây đó.
Ai muốn làm CP với ngươi?
Giọng nói của Tiểu Giang Thận khàn khàn, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
“Có thể cho ta mượn ít tiền không?”
?
Người này có biết là bản thân đang nói gì không.
Từ bạch nguyệt quang đến bị lợi dụng như một chiếc máy rút tiền, khoảng cách lớn như vậy sao.
Ta chính là người phụ nữ hiện đại mà, không sai đâu.