Chương 1

阿叨
Cập nhật:
Ta là cận vệ bí mật của Thái tử Thẩm Triệu, khi ngài ấy lên ngôi thì ta lại cáo hưu. Thẩm Triệu không nỡ rời xa, hỏi ta sau khi cáo hưu muốn làm gì? Ta nói, muốn làm người phụ nữ yếu đuối, an phận chờ ch*t. Thẩm Triệu xua tay: “Được, ta phong cho tỷ làm Nhược Phi.” Ta: ??? Ngài đừng có không tuân theo chuẩn mực thế chứ. Ngài ấy lộ ra một nụ cười tươi: “Tỷ tỷ, trẫm phải phụng dưỡng tỷ.” Sau đó, trước mặt tất cả các công chúa, văn võ bá quan đã tố cáo ta là một nữ thích khách từng gi*t vô số người, cần phải hành hình lăng trì. Tân hoàng đế Thẩm Triệu ngồi trên ngai rồng, chống tay lên đầu. "Thật sao? Trẫm không tin." "Trừ phi..." "Ái phi của trẫm, tự tay gi*t ch*t khanh ngay trước mặt trẫm." "Như vậy sẽ khiến bằng chứng trở nên vô cùng x/á/c thực." ------ Ta nghĩ việc dưỡng lão thực sự là một vấn đề rất lớn. Trên đời này, phụ nữ có thể làm rất ít việc để ki/ếm sống, đối với một người không biết làm gì khác ngoài gi*t người như ta lại càng khó khăn hơn. Ta hai mươi ba tuổi, không cha, không mẹ, không nhà để về. Bao nhiêu năm qua, từ lâu ta đã chán ngán cuộc sống liếm m/áu trên lưỡi d/ao, mãi cho đến khi cáo hưu, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống, trải qua những tháng ngày thanh nhàn. "Thiên hạ này, còn có nơi nào dưỡng già tốt hơn ở hoàng cung sao?" Tất nhiên là không có. Thấy ta d/ao động, Thẩm Triệu tiếp tục thuyết phục. “Nguyệt bổng của Hoàng Phi là năm mươi hai.” Năm mươi hai. Gấp mười lần so với ta làm thị vệ. Ta d/ao động rồi, nhưng…. “Thẩm Triệu, thần còn có việc khác phải làm." Có lẽ ta sẽ một đi không trở lại... Mắt Thẩm Triệu lập tức đỏ lên: "A Cửu tỷ, tỷ nhất định phải rời đi sao?" “Từ khi Mẫu Hậu qu/a đ/ời, trẫm chỉ có một người đáng tin cậy là tỷ bên cạnh, tỷ đi rồi, trẫm thật sự sẽ cô đơn." Ngài ấy cười khổ. "Hoàng tử và công chúa Bắc Dung sẽ sớm đến Kinh Thành. Họ lấy danh nghĩa để kết hôn, nhưng thực tế... than ôi..." Hoàng tử và công chúa Bắc Dung... Ta không đi tìm các người, các ngươi lại tự tìm đến tận cửa rồi sao. “Được.” Ta đồng ý với Thẩm Triệu. Mặc dù ta nghi ngờ ngài ấy chỉ là sợ ch*t, lại không tìm được thị vệ nào lợi hại hơn ta. ... Ta vốn là một nữ thích khách. Giỏi nhất về kinh công nhẹ và vũ khí ẩn. Năm năm trước, ta bị thương nặng, thoi thóp bên ngoài cổng Thanh Tâm phía Nam Kinh Thành. Là Mẫu Hậu của Thẩm Triệu đã c/ứu ta. Để báo đáp ân c/ứu mạng của bà ấy, ta đã hứa với người rằng sẽ bảo vệ Thẩm Triệu cho đến khi ngài ấy đăng cơ. Trong năm năm này, ta luôn giả làm a hoàn thân cận của Thẩm Triệu, cùng ăn, cùng ngủ, cùng đồng hành, hết lần này đến lần khác bảo vệ Thẩm Triệu thoát khỏi các vụ ám sát. Không ai có thể ngờ rằng a hoàn có dáng vẻ xinh đẹp bên cạnh Thẩm Triệu này lại là đệ tử Dạ Cửu của Dạ Oanh, một thích khách bậc nhất nước Tấn. Thẩm Triệu hành động rất nhanh, lập tức ban chiếu chỉ phong thiếp, ban cho ta sống ở Triều Hạ Điện. Đêm đó, Thẩm Triệu tới cung của ta. Như trước, ngài ấy ngủ phía trong còn ta ngủ phía ngoài. Lần đầu tiên khi đến bên cạnh Thẩm Triệu, ngài ấy mới mười ba tuổi, còn rất trẻ con. Thân là thái tử, có rất nhiều hoàng tử muốn phế truất Thẩm Triệu, còn gặp phải vô số vụ ám sát. Để thuận tiện bảo vệ ngài ấy, ta đã ngủ trên xà ngang trong phòng. Xà nhà quá cứng, ngủ lâu dài như thế sẽ bị đ/au nhức khắp người. Thẩm Triệu thấy ta ban ngày hay xoa xoa lưng và vai nên nhường giường cho ta. “A Cửu tỷ tỷ, tỷ yên tâm ngủ, ta ngủ dưới nền nhà là được rồi.” Sàn nhà cứng, Thẩm Triệu được nuông chiều từ nhỏ nên dĩ nhiên không ngủ được, lăn qua lăn lại dưới nền nhà. Tiếng vải cọ vào nhau đặc biệt chói tai. Giấc ngủ của những người làm thích khách như bọn ta vốn đã không sâu, ngài ấy như vậy càng khiến ta thêm phiền hơn. Ta dùng bàn tay to lớn ném Thẩm Triệu từ dưới đất sang mép giường. Thẩm Triệu sợ hãi nói không thể h/ủy ho/ại danh tiếng của ta. Năm tuổi ta đã theo Dạ Oanh học võ thuật, chín tuổi bắt đầu làm nhiệm vụ cùng Dạ Oanh, mười hai tuổi nổi danh khắp thiên hạ. Nói về gi*t người, Dạ Oanh số một, ta số hai. Lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, có chuyện x/ấu xa gì mà ta chưa từng thấy? Một thích khách gi*t người không chớp mắt có danh tiếng gì đáng nói? Danh tiếng là điều mà ta không quan tâm nhất. Thẩm Triệu, một hoàng tử mười ba tuổi được sống trong nhung lụa, trong mắt ta chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Ta mỉm cười lặng lẽ trong đêm tối. Nói với ngài ấy: “Thái tử điện hạ ngủ đi.” Thẩm Triệu cứ như vậy nằm cứng đờ cho đến sáng. Lúc rạng sáng, ta mới thấy mặt ngài ấy đỏ bừng bừng. Ta trêu chọc ngài ấy: "Như vậy mà đã thẹn thùng rồi sao? Tương lai trở thành hoàng đế, tam cung lục viện, mỹ nhân vây quanh, sợ thái tử không kham nổi.” Thẩm Triệu đỏ mặt phản bác lại: "Ta Không cần tam cung lục viện gì, ta chỉ cần một người là đủ." Ta không xem đó là lời nói thật, chiếu lệ đáp lại: "Ồ, vậy thì thái tử cũng sẽ giống như hoàng đế sáng lập nhà Tấn, ông cố của người." Hoàng đế kế vị sau đó, không có ai kế thừa được tình cảm sâu sắc của ông cố. Như biết ta không coi là thật, Thẩm Triệu rất nghiêm túc nói với ta: “Tỷ, để bảo vệ ta tỷ đã phải chịu bao ấm ức, ta nhất định sẽ đối xử tốt với tỷ cả đời.” Ta cười cười, chẳng nói chẳng rằng.