Chương 2

阿叨
Cập nhật:
Mấy năm gần đây, ta thậm chí đã quen với việc ngủ cùng chỗ với ngài ấy. Tuy nhiên, sự đối đãi với Hoàng phi không bằng với Thái tử, đến giường cũng nhỏ hơn mấy phần.. Bởi vì giường quá hẹp, ta và Thẩm Triệu cực kỳ gần gũi, gần như dính vào nhau. Ta xoay người. Ý, thứ gì vậy? Cứng? Ai đi ngủ mà còn mang theo đ/á, không hiểu nổi. Thẩm Triệu hừm một tiếng, phát ra thanh âm khàn khàn: "A Cử… tỷ… đừng sờ nữa." "...Ồ." Ta ch*t lặng. …… “A Cửu, trẫm… mười tám rồi.” Ngài ấy nói. “....Ồ.” Khắp mặt nóng ran. ……. “Trẫm… trẻ trung, mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng.” Ngài ấy lại nói thêm. Tiểu tử ngài nói gì vậy. Đừng nghĩ rằng ta nghe không hiểu. Bất giác Thẩm Triệu đã cao hơn ta một cái đầu, chân dài vai rộng. Không còn là đứa trẻ non nớt năm năm về trước. Đèn trong phòng sớm đã ch/áy hết rồi, trăng bên ngoài lại vô cùng tròn. Thẩm Triệu trẻ trung, đẹp trai lại có tiền. Mỗi tháng phát cho ta năm mươi hai công lương thực. Còn tình nguyện nuôi dưỡng ta đến già. Điều quan trọng nhất là, ngài ấy sống ở cung điện. Huống hồ… chúng ta bây giờ là qu/an h/ệ hợp pháp. Ta nói: “Thẩm Triệu, ngài không ngủ được sao?” Sau một hồi, ngài ấy mới nhẹ nhàng nói “ừm”. Ta nói: “Thực ra, cũng có thể…” Thầm Triệu nghe xong dừng lại một chút, sau đó lập tức nghiêng mình…. Nhiều năm sau, người trong cung vô tình nhắc đến, chiếc giường trong Triều Hạ Điện vốn dĩ cũng rộng. Hoàng thượng nói không thích giường quá rộng, dặn dò đổi thành giường bé. ... Khi ta còn trẻ, Bắc Dung đã đ/á/nh chiếm miền bắc Tân Cương. Gi*t ch*t tất cả cha mẹ và người thân của ta. Chính Dạ Oanh đã c/ứu ta từ tay của người Bắc Dung. Sư phụ c/ứu ta rồi quay người rời đi. Khi đó, mặc dù ta chỉ mới năm tuổi, nhưng cũng mơ hồ ý thức được rằng mình không thể sống sót một mình trong thế giới lo/ạn lạc này. Thế là vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy bà. Ta thấp bé, chỉ đủ đến vạt áo của sư phụ. Bởi vì sợ hãi, ta nói không nên lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cách đáng thương, nước mắt lưng tròng. Dạ Oanh nhất thời rung động, đưa ta đi cùng. Một mình sư phụ nuôi ta khôn lớn, dạy ta võ công. Sư phụ cô đơn, lẻ bóng, lại rất ít khi cười, cho nên ban đầu ta rất sợ bà ấy. Tiếp xúc nhiều mới phát hiện sư phụ không lạnh lùng đến vậy. Dạ Oanh không có tiền, có thêm ta rồi, càng phải nghĩ cách ki/ếm tiền. Vì vậy, bắt đầu ki/ếm tiền bằng cách thực hiện các nhiệm vụ ám sát, đưa ta cùng hành tẩu khắp giang hồ. Sau khi tiếng tăm vang dội, giá trị của bọn ta lớn hơn, ki/ếm được không ít. Ta thích sự phồn hoa của Kinh Thành. Dạ Oanh lấy số tiền ki/ếm được m/ua một căn nhà ở Kinh Thành. Đất ở Kinh Thành đắt đỏ, nên dù ki/ếm được không ít tiền cũng chỉ đủ m/ua được một căn nhà cũ ở ô phía Tây. Nghĩ rằng tương lai có một ngày sẽ không đi làm nữa, sẽ ở đó để dưỡng lão. Sau đó, chúng ta lại nhặt được mấy đứa trẻ ở vùng biên cương. Không có nơi nào để ở, liền bỏ qua đó. Chúng ta không có nhà, căn nhà cũ đó là nhà của chúng ta. Mãi về sau… nhà bị phá hủy, Dạ Oanh cũng mất. Trong một đêm, tất cả mọi thứ đều không còn nữa…. Thời khắc trọng thương, nằm thoi thóp ở ngoài cửa thành Thanh Tâm đó, ta cho rằng mình sẽ ch*t vào năm mười tám tuổi.