Chương 3

阿叨
Cập nhật:
Những ngày tháng này vô cùng thanh nhàn, ngoại trừ việc mỗi ngày Thẩm Triệu đều đến Triều Hạ Điện của ta ăn cơm, ngủ ra. Thậm chí ngài ấy còn chiếm đóng thư phòng của ta. Đến sớ tấu cũng đến chỗ ta để phê chuẩn. Ngài ấy nói, ở bên chỗ ta vô cùng yên tâm. Ta biết ngài ấy đang khen võ công của ta tốt. Thẩm Triệu đã gặp quá nhiều nguy hiểm, mặc dù nói trong cung cấm canh phòng nghiêm ngặt, lại có vô số thị vệ mật, nhưng có một cao thủ giấu mặt ở bên ngài ấy thì sẽ càng an toàn hơn. Ngài ấy vô cùng trân quý mạng sống. Ngài ấy vừa đến, ta nhất định phải ở bên cạnh, nếu không cung nữ Thu Liên sẽ không ngừng lảm nhảm bên tai ta: “Nương nương, Hoàng Thượng đến rồi, sao nương nương không ở bên cạnh người. Nương nương xem trong cung hiện nay chỉ có mình người là chủ tử, các tiểu thư danh gia vọng tộc bên ngoài đều để mắt đến Hoàng Thượng, ngày đêm muốn vào cung tranh giành ân sủng với người. Nếu người cứ tiếp tục như vậy, sẽ không được sủng ái, nương nương nhất định phải nắm chắc trái tim của Hoàng Thượng thì mới có thể được sủng hạnh mãi mãi. Ta nằm trên ghế quý phi, ăn nho Thu Liên bóc, đáp lại một cách lười nhác: “Ai nguyện ý đi bắt trái tim của bệ hạ thì cứ đi nắm giữ. Ta chỉ là người dưỡng lão ở trong cung mà thôi, chỉ cần nguyệt bổng phát đúng thời hạn là được.” Ta thực hiện hình mẫu người phụ nữ yếu đuối, siêng ăn lười làm, bước hai bước là than mệt. Chính vì thế mà Thu Liên không hề sợ ta, thậm chí còn dám giáo huấn ta. Lúc này nha đầu đó vô cùng buồn lòng, nho cũng không bóc cho ta ăn nữa. “Nương Nương, sao người lại có thể suy sụp như này, còn trẻ mà đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi. Đây vẫn chưa phải là lúc người có thể yên tâm ở trong cung dưỡng già, người nên có cảm giác khủng hoảng. Nương Nương, đ/á/nh trước thì được sức, đ/á/nh sau thì gặp họa, người vốn lớn hơn Hoàng Thượng mấy tuổi, lại còn ăn nhiều.” Ăn nhiều thì làm sao? Lớn hơn Thẩm Triệu vài tuổi thì sao? Cấm phân biệt đối xử. “Nhân lúc còn trẻ, có sức khỏe, sinh cho Hoàng Thượng mấy vị Hoàng Tử đi nương nương, như vậy nói không chừng tương lai còn có thể lên làm Hoàng Hậu.” Nha đầu đó bắt đầu tưởng tượng về tương lai tươi đẹp: “Đến khi đó… thái giám, cung nữ trong cung đều gọi nô tì một tiếng Thu Liên cô cô. Cả đời này của nô tì cũng coi như làm rạng danh tổ tông rồi.” Lảm nhảm đến mức đầu ta ong ong. Trong đầu Thu Liên e rằng xếp đầy những kịch bản cung đấu rồi. Ta là người của nhà võ, không làm được mấy cái chuyện khiến người ta gh/ét đó. Người nào không vừa mắt, cứ gi*t ch*t là xong. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi tâm cơ đều vô ích. Không chịu được càm ràm của Thu Liên, ta chỉ có thể đến thư phòng cùng Thẩm Triệu. Ngài ấy phê tấu chương, ta ngủ ở một bên. Vốn dĩ khi Thẩm Triệu phong hiệu cho ta là Nhược Phi, trong cung, ngoài cung mọi người đều cười ta. Nhưng ngài ấy ngày ngày đều đến Triều Hạ Điện, tất cả mọi người lại lập tức sửa đổi hàm ý. Nói rằng, Nhược Phi nương nương mặc dù có lớn tuổi một chút, nhưng lại biết chăm sóc bản thân tốt hơn, dáng điệu mềm mại, phong thái dịu dàng, vì thế Hoàng Thượng đăng cơ sủng ái Nhược Phi nương nương. Không chỉ khoan nhượng Nhược Phi nương nương ngủ khi ngài ấy duyệt tấu chương, còn vừa cười vừa lau nước miếng, đắp chăn cho nương nương. Tại sao Hoàng Thượng lại muốn tặng cho ta phong hiệu “Nhược Phi” khó nghe như vậy? Ờ… có lẽ là Hoàng Thượng ít học. Thẩm Triệu nghe được những lời đồn đoán này hừm lạnh một tiếng, nói rằng sẽ phong cho ta một chức danh mới đầy ý nghĩa để chứng tỏ tài năng của mình. Điều ta quan tâm là - họ có nói ta chăm sóc bản thân tốt? Ngoài mặt thì họ khen ta nhưng thực chất là họ đang kỳ thị. Chẳng lẽ ta phải trẻ đẹp mới có thể giải thích được vì sao vị vua trẻ lại có cảm tình với ta sao? Không phải là ta đủ tự tin để đ/ộc lập và mạnh mẽ sao? Được rồi, ai bảo ta là thích khách bí ẩn.