Chương 4
Nửa đêm trong sân nhỏ, ta lén lút tập võ, tr/ộm lăn lộn.
Khi Thẩm Triệu mặc áo khoác đi ra, ta vung thanh ki/ếm mềm màu bạc dưới ánh trăng.
Ngài ấy ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ quan sát.
Sau khi ta dốc sức luyện tập xong, Thẩm Triệu vẫn ngồi ở đó.
Ta hỏi ngài ấy: “Người muốn học lén à?”
Thẩm Triệu: “...Sao còn chưa ngủ?”
Ta: “Lịch làm việc của mật vệ chúng thiếp là thế này, ngày và đêm đảo ngược.”
Thẩm Triệu tắt nụ cười, một lúc sau, ngài ấy hạ mi xuống và nói: “A Cửu, nàng nói xem… hai nước hòa thân có thể mang lại hòa bình không?”
Không ngờ rằng ngài ấy lại hỏi vấn đề này, ta đứng hình rồi.
Cuộc chiến giữa Bắc Dung và Đại Tấn đã kéo dài hai mươi năm.
Tổn thất của hai nước đều vô cùng nặng nề, đến nay đều hy vọng được phục hồi.
Công chúa Bắc Dung đến hòa thân, ngoại trừ vào cung, dường như không còn cách nào khác.
Thẩm Triệu hiểu như vậy, là không muốn hòa thân với công chúa Bắc Dung sao?
Ta không nói một lời, ngồi bên cạnh ngài ấy, ngẩng đầu lên ngắm vầng trăng bất diệt.
“Không chắc, nhưng… đây là kết quả mà rất nhiều người mong đợi.”
Khoảng cách ở đây đến biên cương quá xa.
Người Kinh Thành không thấy được giao chiến, không thấy m/áu chảy, càng không thấy được sự hy sinh.
Đối với họ mà nói, chiến tranh có nghĩa là tiêu tốn rất nhiều tiền và chiêu m/ộ rất nhiều binh lính.
Họ đã nghe nói người Bắc Dung tà/n nh/ẫn và m/áu lạnh như thế nào khi gi*t hại người dân ở biên giới. Họ c/ăm h/ận, gh/ét người Bắc Dung nhưng họ không bao giờ có thể thông cảm được.
Đối với người dân ở biên giới, chiến tranh là tình trạng bất ổn, đổ m/áu, ch*t chóc và nỗi sợ hãi mà họ đã trải qua hơn hai mươi năm.
Nỗi bất hạnh về sự tan vỡ và di dời gia đình có thể xảy đến với mọi người bất cứ lúc nào. Cảm giác ngày đêm sống trong sợ hãi đó, ta rất rõ.
Thẩm Triệu: “Nàng cũng hy vọng như thế chứ?”
Ta biết ngài ấy đang nhìn mình, nhưng vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy.”
“Người là Hoàng Đế, có thể có rất nhiều nữ nhân, trong cung chỉ là có thêm một công chúa Bắc Dung để bách tính nhà Tấn được hưởng thái bình rất có lợi, phải không?”
Thanh âm truyền đến của ngài ấy có chút tự ti: “Phải, rất có lợi.”
Trầm mặc rất lâu, Thẩm Triệu đ/á/nh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Âm giọng khàn khàn: “Trẫm thì sao, hậu cung có bao nhiêu nữ nhân, nàng cũng không quan tâm chút nào sao?”
“A Cửu, nếu như nàng không muốn ở lại, không ai có thể giữ được nàng. Nhưng nàng đã lựa chọn ở lại, tại sao lại không để ý, quan tâm đến ta?”
“Rõ ràng chúng ta đã là vợ chồng đầu ấp, tay gối, trong lòng nàng dường như đối với ta vẫn là một bức tường cao vững chắc. Trẫm đã dựa rất gần rồi, nhưng trước sau vẫn không có cách nào vượt qua.”
"Đôi khi thực sự muốn nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, có thể dựa dẫm vào phu quân của mình, biết làm nũng, biết gh/en t/uông, trẫm cũng không phải lo lắng một ngày nào đó nàng sẽ lặng lẽ rời xa mình."
Ngài ấy cười đ/au khổ: “Nhưng trẫm lại rất chắc chắn, đó không phải là nàng.”
“A Cửu, nói cho ta biết, tại sao nàng ở lại. Có một chút nào đó là vì trẫm không?”
“Thần thiếp….”
Ngài ấy nước mắt lưng tròng, ta không biết nên trả lời như thế nào.
Chỉ sợ rằng, sợ tình cảm đặt nhầm chỗ, sợ quên ý định ban đầu, sợ quên đi sứ mệnh.
Cho nên ta tự nhắc nhở bản thân nhất định không được gieo tình cảm.
Ta thở dài một hơi, nói: “Thẩm Triệu, người có quyền lực tối cao, có phương pháp cai trị đất nước, có lòng nhân ái thương dân, người có thể làm được những điều mà nhiều người không làm được, có thể mang lại hòa bình và thịnh vượng cho những người đang đ/au khổ ở thiên hạ."
“Thần thiếp ở lại là bởi vì muốn được nhìn thấy một đất nước thịnh vượng như thế.”
“Hơn nữa địa vị, thân phận, sứ mệnh và trách nhiệm của người đã định trước rằng, người không thể bị mắc kẹt trong tình yêu nhất thời dành cho nữ nhân, thần thiếp cũng vậy."
Đôi mắt Thẩm Triệu rạng rỡ: “Cho nên không phải là không quan tâm mà là không thể.”
??
Nói nhiều như vậy mà ngài ấy chỉ nghe được một câu đó thôi sao?
Thẩm Triệu: “Ta biết phải làm thế nào rồi, sẽ không để nàng và bách tính nước Tần này thất vọng.”
Thấy ngài ấy nói như vậy, lòng ta như bớt được gánh nặng.
Tin rằng ngài ấy sẽ có lựa chọn có lợi nhất.
Sau khi Thẩm Triệu rời đi, ta ở trong sân ngắm trăng một hồi rất lâu.
Ta bắt đầu nghĩ, ở lại hậu cung là đúng hay sai?
Ta thật sự có thể bảo vệ được bản thân mà không bị tổn thương gì sao?
Vết thương da thịt còn khó có thể tránh được huống hồ là tim.