Chương 5

阿叨
Cập nhật:
Ba ngày sau, thái tử và công chúa Bắc Dung tới Kinh Thành. Thẩm Triệu đặc biệt gửi đến một bộ hoàng cung Quý Châu màu đỏ có hoa văn gợn sóng. Thu Liên trang điểm cho ta một cách duyên dáng và sang trọng. Nói hôm nay phải làm cho công chúa Bắc Dung tự x/ấu hổ về mình, làm rạng danh nước Tấn. Ta mỉm cười, Thu Liên cũng giống như tất cả người Tấn, đơn giản là gh/ét người Bắc Dung. Trên Cung Yên. Vì tạm thời chỉ có một mình ta là hậu phi, ta có thể ngồi cùng Thẩm Triệu trên đại điện. Hai bên đại điện, các triều thần và người trong gia đình bọn họ ngồi chật kín. Ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái là thái tử Bắc Dung Tiêu Mục và Công chúa Tiêu Vân, cùng sứ thần. Hiển nhiên bọn họ cũng nhận ra được người bạn cũ là ta này. Cả hai người đều rất kinh ngạc. Một người lẽ ra đã ch*t được 5 năm giờ lại xuất hiện trước mặt họ trong bộ trang phục của Long Phi. Tiêu Mục nhìn chằm chằm ta, sắc mặt căng thẳng, ngón tay gần như sắp bóp vỡ chén rư/ợu. Tiêu Vân thấy vậy liền nâng chén bước đến. “Nhược Phi nương nương, bổn cung kính người một chén.” Ta chớp mi, nâng chén rư/ợu lên đáp lại cô ta. Một ngụm cạn hết, tay áo tụt xuống, để lộ cổ tay. Ánh mắt Tiêu Vân rơi vào vết s/ẹo trên cổ tay ta, cười lạnh. Bằng giọng mà chỉ cô ta và ta mới có thể nghe thấy: “Quả nhiên là ngươi.” Ta cười nhạt: “Ch*t không thành, để cô thất vọng rồi.” Tiêu Vân hừ lạnh một tiếng, rót đầy chén rư/ợu, nâng chén với Thẩm Triệu. Bằng một giọng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: “Sớm đã được nghe Nương Nương là người duy nhất được Hoàng Đế nước Tấn sủng ái, nhưng chữ “Nhược” này thật sự rất khó nghe, khiến người nghe không khỏi bật cười.” “Bổn cung thân là công chúa Bắc Dung, vì để bách tính hai nước không còn bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, đã vượt ngàn dặm đến nhà Tấn để hòa thân, tin tưởng nhà Tấn sẽ không để ta thua kém người khác, tùy ý phong tước, phong hiệu, khiến Bắc Dung thất vọng chứ.” Lời này vừa nói ra, quần thần đều xôn xao. Khá lắm, điều này có nghĩa là nếu không làm Hoàng Hậu thì sẽ làm Công chúa của Bắc Dung thiệt thòi. Bắc Dung nhiều năm xâm chiếm biên giới của nhà Tấn, đ/ốt phá, gi*t chóc, cư/ớp bóc như thổ phỉ, thậm chí có lúc còn chiếm được một số thành trì của nhà Tấn. Bách tính vùng biên giới nhà Tấn phải chịu đ/au khổ nặng nề vì chiến tranh. Biết bao binh lính đã đổ m/áu, hy sinh mạng sống để bảo vệ biên cương. Lần này Bắc Dung chủ động đề nghị hòa thân đình chiến, thần dân nhà Tấn đương nhiên đồng ý. Vốn nghĩ cho Công chúa Bắc Dung một danh nghĩa hậu phi là được, nàng ta dám mơ làm hoàng hậu? Người Bắc Dung quả thực rất kiêu ngạo. Tiểu Mục lúc này cũng đứng dậy. “Nếu nhà Tấn muốn có qu/an h/ệ tốt đẹp với Bắc Dung thì ít nhất cũng phải thể hiện một chút thành ý chứ.” Tất cả các đại thần đều nhìn Thẩm Triệu. Nếu Bắc Dung nhất thiết muốn công chúa của bọn họ làm hoàng hậu, vì tương lai sau này không còn có chiến sự, vậy cũng chỉ có thể để hoàng đế hy sinh một chút rồi. Thẩm Triệu vẫn vững chãi như núi: “Tiệc hôm nay chỉ để hoàng tử và công chúa Bắc Dung thanh tẩy bụi trần, những chuyện khác không nhắc đến.” Thẩm Triệu đã nói như vậy rồi, Bắc Dung khó mà nói thêm gì nữa.