Chương 6

阿叨
Cập nhật:
“Nhưng…” Thẩm Triệu thay đổi cuộc trò chuyện, nói với ta: “Hồi nãy công chúa Bắc Dung nói là, chữ “Nhược” thực sự khó nghe, dân gian cũng vì nó mà bàn tán xôn xao, là do ban đầu trẫm không cân nhắc kỹ lưỡng, những ngày tháng qua đã làm cho ái phi bị thiệt thòi rồi.” Thẩm Triệu đưa ánh nhìn đến tất cả mọi người có trong đại điện: “Cho nên trẫm đã suy đi tính lại, cuối cùng nghĩ ra một phong hiệu hợp lý.” Ánh mắt của mọi người đều bị mê hoặc. Chuyện nhỏ như này hà tất phải nói ra trong bữa tiệc đón tiếp sứ đoàn Bắc Dung. Ta cũng thấy kỳ lạ, Thẩm Triệu không phải là loại người không nhìn tình huống. Rốt cuộc ngài ấy muốn làm gì? Thẩm Triệu chậm rãi lên tiếng trước những ánh mắt nghi hoặc của mọi người. “... Nhu Gia Hoàng Hậu.” Thẩm Triệu cười một cái. “Chư vị thấy thế nào?” Chư vị đều lặng thinh, ta cũng im lặng. Chiêu này của Thẩm Triệu là ý gì, chư vị và ta đều biết. Ta kéo kéo gấu áo của Thẩm Triệu, ngài ấy không hề động đậy. Trước mắt mọi người đều không nói gì, Tiêu Vân chạy ra: “Cô ta không thể là Hoàng Hậu.” Vị đại tướng quân râu ria vạm vỡ lập tức đ/ập bàn đứng dậy, ánh mắt hung tợn như muốn ăn thịt người. "Bệ hạ, hoàng đế nhà Tấn, muốn phong ai làm hậu, nghĩ rộng ra là chuyện quốc gia của nhà Tấn, nghĩ hẹp thì là chuyện gia đình của Hoàng Đế, thân là công chúa của Bắc Dung cô nương có tư cách gì can thiệp.” Đại tướng quân từ biệt vợ con, quanh năm trấn giữ biên giới, nên gh/ét nhất chính là người Bắc Dung. Nếu không phải Bắc Dung chủ động đình chiến, hắn không biết khi nào mới có thể trở về nhà. Tiêu Vân cười lạnh: “Vậy đại tướng quân không biết, Nhược Phi nương nương không phải là nữ tử mềm yếu như trong lời đồn.” Tiêu Vân nhìn quanh các quan, cuối cùng chỉ vào ta: “Ả ta là một trong những ‘Song Dạ’ gi*t ch*t vô số người - Thích khách Dạ Cửu!” Tim ta đ/ập thình thịch, không ngờ lúc này Tiêu Vân lại vạch trần mình. Tiêu Vân nói từng từ từng chữ một: "Người như vậy sao có thể làm hoàng hậu của một nước? Lẽ ra phải lăng trì xử tử mới đúng." Lời nói này vừa thốt ra, quần thần đều kinh ngạc, Vân Tiêu thấy vậy vô cùng đắc ý. Mọi người bàn luận rôm rả. “Không phải chứ? Nhược Phi nương nương g/ầy yếu như thế sao có thể là thích khách Dạ Cửu được?" "Thật sự là không chắc chắn. Năm năm trước Song Dạ đột nhiên biến mất, năm năm trước Nhược Phi lại xuất hiện bên cạnh Hoàng Thượng." “Khi Hoàng Thượng còn là thái tử, đã nghe nói thị nữ của ngài ấy là cao thủ bí mật, ta vẫn không tin, nghĩ sao có thể tồn tại một nữ nhân lợi hại như vậy. Nếu là Dạ Cửu thì hiểu được." “Thật sao? Song Dạ là thần tượng của toàn bộ nhà Tấn đấy, vài năm trước, Bắc Dung đã chiếm được ba lăng trì của nhà Tấn với lực lượng áp đảo, chính họ đã ra tay ch/ặt đầu đại tướng quân Bắc Dung mà thần không biết q/uỷ không hay khiến cho lòng quân của Bắc Dung hỗn lo/ạn, chúng ta mới có thể tận dụng cơ hội để giành lại thành đã mất.” “Mấy năm gần đây, rất nhiều quan đại thần Bắc Dung ủng hộ việc tấn công nhà Tấn đều bị ám sát vào lúc nửa đêm, nghe nói cũng là do bọn họ làm." "Nhưng... nếu Nhược Phi nương nương thật sự là thích khách Dạ Cửu thì sao có thể làm Hoàng Hậu?" "Thật ra... điều đó không phải là không thể. Chí ít nương nương còn là người Đại Tấn, còn yêu nước, tốt hơn so với công chúa Bắc Dung bao nhiêu lần.” “Đúng vậy.”