Chương 7
Các sứ giả Bắc Dung càng nghe sắc mặt càng trở nên sạm đen.
Mạng sống của người Bắc Dung không phải mạng sống của họ đúng không?
Tiêu Vân nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Triệu: “Chẳng lẽ hoàng đế thật sự muốn phong một sát thủ làm hoàng hậu? Chuyện này không tránh khỏi việc sẽ khiến thiên hạ cười nhạo!”
Ta nhìn về hướng Thẩm Triệu, ngài ấy còn chưa biết thân phận thực sự của ta.
Nhưng... cũng không khó đoán.
Thẩm Triệu một tay ôm đầu, không biết ngài ấy đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ngài ấy nói với Tiêu Vân: "Ái phi của trẫm trước nay yếu đuối không thể tự mình lo cho bản thân, thật sự rất khó tin nàng ấy lại là thích khách lừng danh trong thiên hạ.”
“Trừ phi….”
“Ái phi của trẫm gi*t cô nương trước mặt trẫm.”
“Như vậy mới có bằng chứng x/á/c thực.”
Tiêu Vân trừng mắt một cách khó tin.
Càng khiến ả ta không dám tin chính là quần thần đều gật đầu phụ họa thêm: “Lời của Hoàng Thượng chí phải.”
Biểu cảm của Tiêu Vân giống như đang nói: Điên rồi à.
Tiêu Vân: “Bổn cung có chứng cứ. Vết thương trên cánh tay cô ta là do năm năm trước bổn cung….”
Lời của Tiêu Vân còn chưa được nói hết đã bị Tiêu Mục chặn lại.
“Bổn cung từng nhìn thấy thích khách Dạ Cửu, quả thực là rất giống với Nhược Phi nương nương. Là Hoàng tỷ nhận nhầm rồi, xin Hoàng Đế Đại Tấn và Nhược Phi nương nương đừng khiển trách.”
Tiêu Mục không bốc đồng và thiếu suy nghĩ như Tiêu Vân.
Anh ta biết rất rõ, chỉ dựa vào mỗi phương diện lời nói của Tiêu Vân không thể chứng minh ta là Dạ Cửu, huống hồ, cho dù ta là Dạ Cửu, Đại Tấn cũng sẽ không làm gì.
Khuôn mặt Thẩm Triệu vẫn không có gì thay đổi: “Hóa ra mắt của công chúa Bắc Dung không được tốt, vậy cần phải uống nhiều th/uốc vào.”
Tiêu Mục: ...
Tiêu Vân: .....
Mắt thấy bầu không khí càng lúc càng ngượng ngùng.
Ta cười haha để hòa giảng.
Tiêu Vân không cam tâm mà ngồi xuống.
Thẩm Triệu tiếp tục chủ đề vừa mới nói: “Chư vị ái khanh thấy trẫm nghĩ ra phong hiệu mới cho Ái Phi thế nào?”
Chư vị đại thần, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng đồng lòng:
Ngôi vị Hoàng Hậu thà để một nha hoàn thấp kém làm cũng không thể để cho người Bắc Dung đăng cai.
Quần thần đều quỳ xuống: “Chúng thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Sắc mặt tất cả đoàn sứ giả Bắc Dung đều rất khó coi.