Chương 11

月鹿
Cập nhật:
“Ngươi muốn ta đưa hổ phù* cho ngươi?” * Hổ phù (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh) Ta kh/iếp s/ợ nhìn Nguyệt Ninh trước mắt, so với đời trước, lần này nàng ta ng/u còn đ/áng s/ợ hơn thế nữa. “Bùi lang nói, chỉ cần ta có thể lấy được hổ phù sẽ có thể đưa chàng về nước. Đến khi chàng thành công đoạt vị lên làm đế vương, ta sẽ là hoàng hậu duy nhất của chàng.” Nguyệt Ninh ầng ậc nước mắt, mặt tựa hoa đào. Giống như viễn cảnh Bùi Khuynh miêu tả đã hiện ra trước mắt. “Ng/u không ai bằng!” Đưa hổ phù cho nàng ta, Nguyệt Ninh chắc chắn sẽ đưa cho Bùi lang của nàng ta. Một tên chất tử địch quốc lại có binh quyền của ta, không cần nghĩ cũng biết hậu quả. Nàng ta là ả không có n/ão. Nhưng Bùi Khuynh đã tính kế nàng ta kỹ càng. Cũng chỉ có ả ng/u như nàng ta, bị người ta b/án, còn giúp người ta đếm tiền mà thôi. Còn nàng ta lại quang minh chính đại nói ra, vậy thì ta đã hiểu rõ, nàng ta nhất định đã lợi dụng lúc ta không có ở hoàng cung mà lật tung cung điện của ta. Cuối cùng nhận ra chẳng tìm được gì nên mới chủ động đòi ta. Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta bị ta dọa có hơi ngây ngốc tại chỗ, sau đó kéo tay áo ta khóc nức nở. “Hoàng tỷ, dựa vào cái gì mà tỷ có thể làm đế vương? Chẳng qua ta chỉ muốn làm hoàng hậu của chàng, tỷ cũng muốn ngăn cản ta?” Nàng ta giống như đang oán trách, trong mắt tràn ngập oán h/ận trần trụi. Ta bóp lấy cằm của nàng ta, hỏi nàng ta: “Sao nào, ngươi cũng muốn làm đế vương?” Nguyệt Ninh quật cường nhìn thẳng ta. “Ta là con vợ cả, tất nhiên cũng có tư cách!” Ta cười. “Nhưng ngươi quá ng/u ngốc.” Ng/u đến mức cho dù thân mang huyết mạch ruột thịt của trung cung, sự tôn quý trong người nhiều hơn, nhưng phụ hoàng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ giao giang sơn vào tay nàng ta. Bởi vì... Kẻ ng/u cầm quyền sẽ dễ mất nước. Ta cười nhạo không thương tiếc, khiến nàng ta đổi sắc mặt. Dường như nàng ta chưa từng nghĩ, có một ngày ta sẽ nói với nàng ta như thế này. Tức tối muốn giơ tay đ/á/nh ta. Nhưng nàng ta không chỉ học hành không ra sao mà tay cũng mềm nhũn không có chút lực. Ta chỉ hơi đưa tay ra chắn, nàng ta đã bị ta đẩy ngã ra đất. “Nguyệt Thuần, người quá đáng!” Thậm chí nàng ta đã không còn gọi ta là hoàng tỷ, ôm mặt khóc chạy ra ngoài. Còn chưa yên bình bao lâu. Ngoài lều trại đã vang vọng tiếng ồn ào huyên náo. Ta đi ra nhìn, đúng lúc bắt gặp Nguyệt Ninh giơ tay t/át Nguyệt Loan một cái thật mạnh. “Ta biết ngươi là tiện nhân mà!” “Chỉ biết giả vờ vô tội ở trước mặt phụ hoàng với hoàng tỷ, bây giờ bị ta bắt ngay tại trận, ngươi còn có ý định quyến rũ Bùi lang của ta!” Ánh mắt của Nguyệt Ninh vô cùng đ/ộc á/c. Gi/ận dữ muốn t/át thêm cái nữa. Thế nhưng lần này đã bị ta chặn lại, Nguyệt Loan ôm mặt trốn ra sau lưng ta, sợ sệt lên tiếng: “Ta không có...” “Ngươi còn nói không có!” Nguyệt Ninh cất cao giọng, rút con đ/ao của thị vệ bên cạnh muốn đ/âm vào ng/ực Nguyệt Loan như thể muốn gi*t người. “Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi nói chuyện với chàng, ngươi còn cười với chàng, còn bắt chước mẹ ngươi quyến rũ phụ hoàng hả con tiện nhân, vô liêm sỉ!” Chung quy đ/ao không có đ/âm xuống. Phụ hoàng vừa vặn đi tới, đã chứng kiến mồn một cảnh ồn ào này. Cũng đã nghe rõ câu nói kia của Nguyệt Ninh. Làm gì cũng được nhưng nàng ta không nên chọc vào vảy ngược của phụ hoàng. Đó cho dù là con gái được nuông chiều nhất, lúc này cũng sẽ không còn chút thương tiếc. Phụ hoàng t/át cho nàng ta cái bốp, nghiêm nghị nói: “Công chúa Nguyệt Ninh đi/ên dại, đưa về cung trông giữ đàng hoàng!” Có lẽ ông đã thật sự thất vọng với đứa con gái này. Chỉ có điều... Giờ này phụ hoàng nên ở thiết yên khoản đại quần thần. Tại sao lại tới đây lúc này?