Chương 12

月鹿
Cập nhật:
Một đêm trước khi hồi cung. Nguyệt Loan ôm chăn đêm tới tìm ta, nói lều trại của nàng bị nước mưa ngấm, hỏi ta có thể cho nàng ở không. Nàng nói rất dè dặt, cũng không chịu nói thêm câu nào khác. Nhưng lều trại đang yên ổn làm sao bị dột nước? Ta liếc mắt tâm phúc, nàng lập tức sai người đi ra ngoài điều tra, tin tức mang về cho ta là trước khi đi Nguyệt Ninh đã cố ý sai khiến hạ nhân. “Thật là hoàng muội tốt ta dạy dỗ.” Ta gi/ận dữ, lại nhìn Nguyệt Loan ngoan ngoãn không oán trách ở trước mặt, càng cảm thấy hổ thẹn với nàng. Tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý thỉnh cầu của nàng. Chỉ có điều trước khi ngủ, ta có vài lời muốn hỏi nàng. “Muội cảm thấy Bùi Khuynh ra sao?” Cảnh ồn ào ở ngoài lều trại trong hôm nay ta không tận mắt chứng kiến, tất nhiên cũng không biết tình hình thực tế như nào. Nhưng khuôn mặt của Bùi Khuynh quả thực rất dễ mang đến nhiều tai họa. Ả ng/u Nguyệt Ninh đã rơi vào, giờ đã không còn th/uốc chữa, ta cũng không hề có ý định c/ứu nàng ta. Nhưng Nguyệt Loan, cũng đừng để vẻ ngoài này mê hoặc. Nàng ôm chăn co vào trong góc, đối mặt với câu hỏi của ta, rất nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ. “Người lạ như ngọc, công tử thế vô song.” Nàng lại lắc đầu. “Nhưng hắn ta đã đắc tội hoàng tỷ, muội không thích hắn ta.” Nàng ngoan ngoãn như mèo con ngoéo ngón út của ta, bày ra vẻ mặt hoàn toàn không giống với dáng vẻ sợ sệt ngày thường của nàng. “Những ai có ý b/ắt n/ạt hoàng tỷ, muội sẽ không tha thứ cho ai hết.” Nguyệt Loan thề son sắt, trong ánh mắt không hề có tia giả dối nào. Dường như, tất cả những gì nàng làm đều là muốn tốt với ta. Ta nắm ch/ặt tay nàng, nghiêm túc khuyên bảo: “Vẻ ngoài của Bùi Khuynh không tệ, nhưng tâm tư làm người không ngay thẳng. Muội chớ bị hắn ta lừa gạt, đợi sau này muội đến tuổi, hoàng tỷ nhất định tìm một phò mã đẹp nhất thiên hạ cho muội.” Nguyệt Loan đỏ mặt không dám nói chuyện tiếp. Lấy chăn trùm đầu, hồi lâu sau mới thì thầm lên tiếng. “Không cần, muội muốn ở cạnh hoàng tỷ mãi mãi.” Nha đầu ngốc. ... Ta biết Nguyệt Ninh sẽ bỏ trốn theo Bùi Khuynh. Nhưng không liệu trước là bọn họ sẽ chạy trốn trên đường bị đưa trở về hoàng cung. Phụ hoàng nổi gi/ận. Ra lệnh ta lập tức bắt hai người trở lại. Ta vốn muốn giả vờ không biết gì hết, mặc cho Nguyệt Ninh theo đuổi cái gọi là tình yêu của nàng ta. Vực thẳm, phải để nàng ta tự mình nhảy mới có ý nghĩa. Nhưng giờ đế vương đã ra lệnh, ta tất nhiên phải nghe theo. Khi dẫn đầu đại quân đi tìm Nguyệt Ninh, Nguyệt Loan cũng chạy ra, tiểu cô nương ngày thường nhút nhát, lúc này trong ánh mắt vô cùng kiên định, nắm ch/ặt tay ta, nói như nào cũng phải đi theo ta. “Chuyến này sẽ có nguy hiểm, muội thật sự muốn đi cùng với ta?” Nguyệt Loan gật đầu, ánh mắt kiên định: “Muội muốn bên cạnh hoàng tỷ mãi.” Cũng được. Cả đội quân hùng h/ồn phía sau, ta chắc chắn bảo vệ được Nguyệt Loan. Khác với đời trước. Đời trước Nguyệt Ninh lợi dụng lúc ta không phòng bị, tr/ộm lệnh bài xuất cung của ta, cuối cùng ta bị phụ hoàng m/ắng té t/át. Nhưng may mắn phát hiện kịp thời nên đã đóng cổng thành, bọn họ vì thế mà không thể rời đi ngay. Song lần này lại mất tích trên đường ở ngoại thành. Nơi bọn chúng có thể chạy có quá nhiều, muốn tìm được ngay cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Mà ta cũng không quá nghiêm túc đi tìm. Cuối cùng kết quả ra sao, tất cả đều nghe mệnh trời mà thôi. Nhưng có lẽ là, nhân qu/a đ/ời trước đời sau phải trả. Vì vậy, khi chúng ta đuổi đến một trấn nhỏ cách hoàng thành không quá trăm dặm, ta đã nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Ninh ở thanh lâu. Trùng lặp với ký ức của đời trước. Lần này nàng ta không kịp tìm ta giúp đỡ thì đã bị b/án vào lầu xanh. Nhìn bộ dạng này, có lẽ đã tiếp khách rồi. Nàng ta thấy ta xuất hiện, lập tức òa khóc nhào vào lòng ta, từng câu từng chữ đều nói bản thân mình đã sai. “Hoàng tỷ, Bùi lang đã phụ ta! Hắn ta b/án ta vào lầu xanh, muốn lấy tiền ta b/án thân để về nước mình.” Nàng ta khóc rất thảm thiết, song nội tâm ta lúc này đã không có chút d/ao động. Thậm chí còn ngồi xổm trước mặt nàng ta, nương theo lời nàng ta, vuốt cằm nói: “Vậy thì muội thảm thật đấy.” Nàng ta sững sờ, vội vàng nắm lấy tay áo ta không ngừng nhận sai: “Hoàng tỷ, muội thật sự biết sai rồi.” “Lần này tỷ nhất định phải giúp muội, có được không?” “Sau này muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn làm một công chúa, tỷ đưa muội về cung nhé.” Những lời giống như lúc này lại xuất hiện lần nữa, những bóng m/a ch/ôn giấu tại nơi sâu kín trong nội tâm ta lần nữa bị đào xới. Ta đẩy nàng ta ra, bắt đầu rời tầm nhìn sang bốn phía xung quanh. Bùi Khuynh thật sự lấy khoản tiền này bỏ trốn mất dạng sao? Hay là vẫn ở trong bóng tối nào đó. Đang chờ đợi ta.