Chương 1
Phiên Phiên Vũ Lạc
Cập nhật:
Mô tả:
Ban đầu, ta chỉ là một hoàng hậu không được sủng.
Nhưng bỗng một đêm, hoàng thượng có một hệ thống giám định trà xanh.
Từ đó, ta được người yêu thương hơn cả trời.
Khi một tú nữ trong vườn hoa muốn quyến rũ người bằng vũ khúc, người đã để nàng ta múa suốt cả đêm.
Khi Quý Phi âm mưu h/ãm h/ại ta, người đã đày ả vào lãnh cung.
Khi nữ nhân xuyên không đọc một bài thơ, người tức gi/ận:
"To gan, ngươi dám đ/á/nh cắp thi từ của Tô Thức?"
1.
Khi cung nữ thân cận của Hà Tú Vân đến nhờ giúp đỡ, ta đã tháo xong phục sức trên tóc và chuẩn nghỉ ngơi tại tẩm cung.
"Hoàng Hậu, xin người hãy c/ứu tiểu chủ nhân của nô tỳ, nàng vốn thân thể yếu ớt rồi, hoàng thượng còn để nàng múa ở hoa viên cả một đêm, thật sự sẽ gi*t ch*t nàng mất!"
Nhìn tiểu nô tì đang quỳ trên mặt đất khóc lóc như mưa khiến ta thật đ/au đầu.
Trước khi a hoàn kia kịp nói thêm điều gì, thanh âm đầy vẻ thiếu kiên nhẫn của một nam nhân truyền đến từ phía sau ả ta.
"Nàng ta quá yếu ư, đã yếu cớ sao lại ăn mặc như một m/a nữ và múa lo/ạn trong vườn Thượng Uyển vào ban đêm?"
Vừa quay đầu lại, ả nhìn thấy hoàng thượng đã tiến vào tự bao giờ mà người cũng không để đám nô tài bẩm báo.
Người đưa tay đỡ lấy ta khi ta đang định hành lễ, trên mặt lộ rõ sự ôn nhu dịu dàng.
"Hoàng Hậu không cần đa lễ."
Ta thoáng ngạc nhiên.
Vào ngày đại lễ sắc phong Hoàng Hậu, Người đã ném một câu lạnh lùng vào ta.
"Để một nữ tử đầy mưu mô như ngươi làm hoàng hậu đã là nhượng bộ lớn nhất của ta, từ nay về sau, đừng vọng tưởng rằng ta sẽ có bất kỳ tình cảm nào với ngươi."
Sau đó, hắn không bao giờ cho ta một cái nhìn thiện cảm nào nữa.
Mặc dù ta đã cố gắng giải thích với hắn vô số lần rằng có lẽ đã có một sự hiểu lầm nào đó giữa chúng ta, nhưng chỉ đổi lại sự s/ỉ nh/ục từ hắn.
Không chỉ vậy, hắn còn chống lại ta ở mọi nơi.
Ta phụ trách lục cung, hắn yêu cầu ta giao một nửa công việc cho phi tần được hắn ân sủng quản lý.
Ta trừng ph/ạt các phi tần phạm sai lầm theo cung quy, hắn nhất định sẽ ban ra một thánh lệnh khác để tha thứ cho đối phương, chỉ để làm ta mất mặt.
Trong ngày cử hành đại điển, hắn đã công khai khiển trách ta cư xử không đúng lễ nghi.
Hắn cho rằng ta quả thực là một người đàn bà man di, hắn ra lệnh cho ta phải học lễ nghi cả một buổi chiều.
Mối qu/an h/ệ giữa ta và hoàng thượng vốn đã đầy lạnh nhạt.
Sẽ không quá lời khi nói rằng bọn ta từ lâu đã là kẻ th/ù của nhau.
Hắn ta không bao giờ đến tẩm cung của ta, và ta cũng chẳng bận tâm đến việc phải làm vui lòng hắn.
Nếu nội vụ trong hoàng cung không liên quan đến ta, ta sẽ không bận tâm.
Nhưng nếu tổn hại đến ta, ta sẽ chiến đấu chống lại nó và phớt lờ mọi mệnh lệnh phát ra từ hắn.
Để trở thành hoàng hậu như hôm nay, ta chưa bao giờ dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng.
Mà tất cả là ở phụ thân ta, người là một dũng tướng nơi biên ải.
Nên cho dù hắn có cố tình gây ra phiền toái cho ta bao nhiêu, vị trí đứng đầu lục cung của ta vẫn vững như Thái Sơn.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên tìm đến mà không báo trước và đích thân đỡ ta đứng dậy.
Thái độ quá nhiệt tình này quả có chút kỳ lạ, ta cau mày và lặng lẽ rút tay về.
Giọng nói của hoàng thượng đột nhiên vang lên.
“Qoao, giám sát bé nhỏ à, tay của hoàng hậu thật mềm mại, tên hoàng thượng chó ch*t trước kia thật sự bị m/ù, một hoàng hậu tốt như vậy không thích, hắn lại đi thích những con hàng lẳng lơ đó."
Ta sững sờ và nhìn về phía hắn.
Đó là giọng nói của hắn, nhưng môi hắn không có một chút cử động nào.
Hơn nữa, tất cả thái giám và cung nữ dường như không ai nghe thấy gì cả.
Ngay sau đó, một giọng khác có phần tức gi/ận vang lên.
"Xin hãy chú ý đến lời nói của kí chủ, ta là hệ thống thẩm định trà xanh cao cấp số 12581, phiền kí chủ gọi ta bằng số hiệu."
"Số hiệu à, ta cứ cảm thấy nó xa cách lắm, không quen, hay là ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Trà?"
Bị hoàng thượng tiếp tục trêu chọc, giọng đứa trẻ kia im lặng.
Hoàng thượng chợt ho nhẹ và nhìn về phía nha hoàn đang r/un r/ẩy vì sợ hãi kia.
"Chủ tử ngươi muốn múa, ta để nàng múa cả đêm, ngươi bất mãn gì nữa cơ chứ?"
Tiểu cung nữ vội dập đầu, nói rằng nô tì không dám, nhưng đôi mắt cô ấy cứ nhìn ta cầu c/ứu.
Ta ôm trán và ngập ngừng nói với hoàng Thượng.
“Nếu Bệ hạ không thích Hạ Tú Vân thì đuổi nàng ấy đi là được. Dù sao nàng cũng là ái nữ của đại thần trong triều, tại sao lại phải đối xử như vậy?”
Ta cứ tưởng hắn sẽ lại chỉ trích ta giả nhân giả nghĩa bỗng mắt hắn sáng lên và gật đầu liên tục.
"Hoàng hậu nương nương thật sự rất xinh đẹp, hiểu biết, nàng nói đúng!"
Sau đó, hắn ra lệnh những người trong cung bằng một giọng nghiêm nghị.
"Hạ Tú Vân yếu đuối, vì không thích ứng được với cuộc sống trong cung, nên ngày mai được miễn tham gia đại lễ tuyển tú, và sẽ trực tiếp đưa về phủ."