Chương 2
Phiên Phiên Vũ Lạc
Cập nhật:
2.
Ta nhìn chăm chú vào hoàng thượng.
Vị thiếu niên thiên tử này mặc áo choàng gấm màu tím, tóc được vấn cao trên kim quan, trông thật oai phong.
Sự khác biệt lớn nhất so với trước đây là đôi mắt của hắn rất trong trẻo và vẫn còn sự nhút nhát chỉ có ở một thiếu niên.
Một chút ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn thì thầm với hệ thống trong lòng một cách mất mát.
"Tiểu Trà, bây giờ đến giờ đi ngủ rồi sao? Dựa theo tính cách của cẩu hoàng đế trước đó, ta nên nói vài lời hỏi han hay là trực tiếp đẩy hoàng hậu xuống?"
Giọng nói vô hình của hệ thống vang lên.
"Kí chủ, tính cách của tên hoàng đế trước kia là thiên vị trà xanh, ngươi đã đi chệch khỏi lộ trình đến tám dặm, bây giờ mới hỏi có hơi muộn không?"
"Nhưng......"
Hoàng thượng đột nhiên trở nên sợ hãi.
"Ta bị dị ứng với mấy kiểu trà xanh đó, hơn nữa… hơn nữa ta vẫn còn là trạch nam a"
Trước khi hệ thống có thể nói bất cứ điều gì, ta đã bị nam tử trước mặt chọc cười.
Sau đó, ta lại nghe thấy giọng nói ch*t lặng của hoàng thượng.
"Tiểu Trà, giúp ta, hoàng hậu cười đẹp như vậy, ta sắp ngạt thở rồi!"
Ta không khỏi lắc đầu, lúc này mới có thể x/á/c định người trước mặt và hoàng đế trước kia là hai người khác nhau.
Thấy hắn lo lắng đến mức liên tục vần vò các góc của long bào, ta đành chủ động nắm tay hắn và phá vỡ tình thế ngượng ngùng ấy của hắn.
"Bệ hạ, xin hãy chú ý đến vết thương trên tay. Nhìn xem, long bào của người bị người xoắn như vậy sắp nhăn hết rồi đó"
Hắn phản ứng lại và mỉm cười nhìn ta.
Trong ánh mắt người tựa như chứa cả sông ngân hà, lấp lánh dịu dàng nhưng vẫn sáng ngời.
Dáng vẻ đó, tuy có chút ngớ ngẩn, cũng không có chút hình tượng nào của bậc đế vương cả, nhưng trông lại chân thành và pha chút dễ thương.
Đúng lúc này, bên ngoài Phong Nghi cung của ta lại có một trận náo động khác.
"Bệ hạ, Hoàng hậu lại gây chuyện, ngăn cản nô tì đến gặp người. Quý phi đột nhiên lên cơn đ/au tim. Mong bệ hạ nhanh chóng đi gặp chủ tử."
Tiểu cung nữ bị chặn lại ở cửa, nhưng tiếng la hét của ả vang lên rất rõ ràng.
Đây không phải lần đầu, mỗi lần hoàng thượng đến tẩm cung của ta, chúng phi tần luôn muốn nghĩ cách cư/ớp người đi.
Nhân tiện, lại tra thêm một chút th/uốc nhỏ mắt cho ta.
Chỉ là lần này, ta không thèm nói thêm gì nữa, ta chỉ nhìn hoàng thượng và xem người sẽ làm gì.
Hắn thật sự cau mày, hỏi thị vệ Dương Cẩn đang đứng cạnh.
“Đám cẩu nô tài này từ khi nào lại được phép la hét trong tẩm cung Hoàng hậu như vậy? Theo quy định của hoàng cung, ngươi thấy ta nên xử lý họ như thế nào?”
Dương Cẩn mỉm cười trả lời.
"Dựa theo quy định của hoàng cung, người phạm tội này nên bị ph/ạt bốn mươi đại bản, nếu còn sống sẽ bị đưa đến Tân Chi Cơ."
Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
"Sao ngươi còn không mau đi làm?"
Dương Cẩn theo lời, vừa định đi ra ngoài thì lại bị hoàng thượng ngăn lại.
"Nhân tiện, ngươi lại phái người đến nói với quý phi, nếu là bị bệ/nh thì nên tìm tới ngự y, trẫm đâu có biết trị bệ/nh."
Dương Cẩn không dám buông lỏng, hắn khom người cung kính.
Nhưng ta có thể thấy rõ vẻ bối rối nơi hắn, ta có thể hiểu được sự nghi hoặc bên trong hắn.
Ban đầu, yêu cầu của hoàng thượng là không cần phải dành cho ta sự tôn trọng mà bậc mẫu nghi thiên hạ xứng đáng có, cho nên đám cung phi mới dám kiêu ngạo như vậy.
Bây giờ Hoàng thượng đột nhiên đối xử với ta ân cần như vậy, nếu ta không nghe thấy hắn nói chuyện phiếm với hệ thống gì đó, ta sợ mình cũng như bọn họ sẽ không thể tin được.