Chương 3

3. Ban đầu, hoàng thượng vẫn đang loay hoay với hệ thống về việc có nên ở lại Phượng Nghi cung hay không. Đột nhiên Hệ thống trở nên hưng phấn. "Kí chủ, hoàng hậu nương nương là nữ nhân hiếm hoi trong hậu cung có chỉ số trà xanh bằng 0, nếu thật có thể ở lại qua đêm thành công, nhất định sẽ có thể đạt được thật nhiều điểm a, đến lúc đó có thể đổi được vật phẩm tương ứng." Hoàng thượng vẫn có chút ngượng ngùng. "Nhưng, hoàng hậu và ta còn chưa yêu nhau, ta...ta phải tỏ tình trước, sau đó mới hoà thuận, và bước cuối cùng là mới động phòng chứ, phải không?" Bỗng một thị vệ vào bẩm báo rằng quý phi yêu cầu được tiếp kiến đã làm gián đoạn cuộc trao đổi của họ. Đinh Quý Phi khóc như lê hoa đái vũ. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, ta rất bối rối. Tại sao có người có thể khóc đẹp đến như vậy, ta đã thấy vô số người khóc nơi biên quan, những người mất đi người thân của mình, tiếng khóc của họ không đẹp chút nào nhưng nó thật đ/au lòng. Như những lần trước, tiếng khóc này đầy giả tạo. Trước đây Hoàng thượng vẫn luôn tin vào điều này, thực sự khiến người ta cảm thấy gh/ê t/ởm. Nhưng Hoàng thượng hiện tại đã thay đổi rất triệt để. Hắn nhìn chằm chằm vào lớp trang điểm được chăm chút kỹ lưỡng của quý phi mà hoài nghi. “Đại tỷ à, mặt của ngươi sao lại đỏ như thế, ngươi bị dị ứng hả? Đừng nói là bệ/nh truyền nhiễm, bệ/nh không phải là lỗi của ngươi nhưng khi ngươi bệ/nh mà lại mang nó đi phát tán cho người khác thì chính là lỗi của ngươi a.” Quý phi gần như sửng sốt khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hoàng đế, có chút không nói nên lời. Ngay lập tức, cô ta tức gi/ận liếc nhìn ta, rõ ràng là nghĩ rằng ta đã nói gì đó về cô ta trước mặt hoàng thượng. Tất nhiên, cô ta vẫn không quên mục đích mà cô đã đến ngày hôm nay. Với giọng nói khóc lóc và vẻ mặt thê lương. “Thần thiếp chính là tự biết mình không công bằng và nghiêm khắc như hoàng hậu, nhưng Hoàng thượng làm sao có thể nói như vậy về thần thiếp? Hơn nữa, Thanh Tư là người hầu cận thần thiếp, nàng ta cũng là vì bảo vệ chủ tử của mình, do vậy nàng ta mới đến gặp bệ hạ để được giúp đỡ .” Thấy chúng ta không bị lay động, quý phi liền lau nước mắt trên khóe mắt và lại than thở. "Hoàng hậu nương nương ngồi ở vị trí cao như vậy, làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của những người ở dưới như chúng ta? Đêm qua thần thiếp cảm thấy tim của mình đ/ập nhanh không chịu nổi, Thanh Tư chỉ chỉ đến đây để truyền tin mà thôi, tội không đáng ch*t a!" Thật là vừa đ/á/nh trống vừa la làng, thế mà lại chĩa mũi dùi vào ta. Dù sao, trong miệng nàng ta, ta là một người phụ nữ lạnh lùng, cố tình tìm ki/ếm rắc rối. Tuy nhiên, lần này nàng đã tính toán sai. Hoàng thượng cau mày, có chút không kiên nhẫn. "Thanh Tư, Thanh Tư là cái gì, ý nàng là ả cung nữ vô phép đó sao? Đó là mệnh lệnh của ta, phạm phải cung quy đáng bị xử lí, liên quan gì đến hoàng hậu?" Hoàng thượng chưa từng nói gay gắt với nàng như vậy, điều này làm cho Đinh Quý Phi có chút sững sờ. Tuy nhiên, nàng ta phản ứng nhanh, bĩu môi, thay đổi chiến thuật hành động khéo léo. "Hoàng thượng, thiếp từ trước đến nay vẫn luôn bị tim đ/ập nhanh, đó là di chứng của từ thuở nhỏ, ngài đã hứa khi nào thiếp cần ngài, nhất định sẽ đến chỗ thần thiếp." Thật là không may nàng lại không biết rằng mình đang đối diện một hoàng đế dị ứng với trà xanh. "Tim đ/ập nhanh? Sao ta thấy quý phi ở đây khóc lóc thật tốt, cũng không thấy có vấn đề gì. Đừng diễn nữa" Ta không thể không cười khẩy. Sao nàng ta dám nhắc đến thời thơ ấu của họ trước mặt ta?