16. Mẹ đang mất tích. Các bảo mẫu kể là, bố phát hiện mẹ chưa quên được mối tình cũ và không thể ở lại ngôi nhà này nữa nên đã bỏ đi. Nhưng con vẫn ở đây mà, làm sao mẹ có thể ra đi nếu không có con. Cô Tống Yến lại đến và mang theo nhiều quà cho các bảo mẫu, nói rằng họ đã làm việc chăm chỉ trong khoảng thời gian này. Cô ấy còn véo mặt tôi nói: “Đứa oắt con này, tao nhất định sẽ đuổi mày đi, cứ đợi đó.” Tôi c/ắn mạnh vào tay cô ta, tôi không sợ cô đâu. Cô ta đưa tay ra đ/á/nh tôi: "Mày có biết tại sao bố mẹ mày không muốn mày không? Vì lẽ ra mày vốn không bao giờ nên được sinh ra vì vậy mà mày là một kẻ phiền toái mà mọi người đều gh/ét." Tôi nhìn cô ta và không c/ắn nữa. Tôi chỉ giấu tay ra sau lưng để cô ta không nhìn thấy đoạn ghi âm trong đồng hồ điện thoại của tôi. Đây là điều mà mẹ tôi đã dạy tôi cách đây không lâu, bà nói rằng tôi nên học cách trưởng thành và cách tự bảo vệ mình. Vì có lẽ bà không thể bảo vệ tôi mãi được. Buổi tối khi bố tôi về, tôi bật đoạn ghi âm cho ông nghe, ông đã rất tức gi/ận. "Mẹ con đâu rôi?" Ông ấy hỏi tôi. Tôi khóc nói: "Mẹ đã hai ngày nay không về rồi, con cũng không biết mẹ đã đi đâu." Ông đã gọi đi gọi lại cho mẹ nhưng bà mãi không nghe máy. Cuối cùng sau khi kiểm tra camera giám sát, mẹ tôi đã đi dép lê ra khỏi nhà mà không mang theo gì, điện thoại di động của bà cũng được tìm thấy ở nhà nhưng cũng đã hết pin từ lâu. Tôi nhìn mẹ qua camera giám sát, mẹ vẫn như ngày đầu tiên đến đây rồi rời đi, như một con chim bị thương, xuyên qua làn sương sớm và cuối cùng biến mất sau những khóm hoa hồng. Mẹ tôi được tìm thấy khi bà ng/ất x/ỉu bên đường và được những người tốt bụng đưa đến bệ/nh viện. Khi tôi và bố đến bệ/nh viện đón mẹ, trước tiên cô ấy đỡ lấy bố và nói: “Anh vẫn chưa được ra khỏi giường cho đến khi vết thương lành hẳn đâu. Hãy trở về nằm đi.” Thế nhưng, rõ ràng người bị thương là mẹ mà. Đôi dép của của mẹ đã rơi ra từ lâu, chân bà ấy cũng đầy vết thương. Bố gi/ật mình một lúc rồi đỡ mẹ. Mẹ tôi lại nhìn tôi: “Con nhà ai mà dễ thương thế này? Hình như cô từng gặp con rồi.” Sau đó, mẹ lại rơi nước mắt: "Tôi từng có một đứa con, nhưng sau khi chồng tôi m/ất t/ích, tôi quá lo lắng nên bị s/ảy th/ai, nếu không bị ngã thì chắc bây giờ đứa trẻ đã ra đời rồi." Tại sao mẹ có lúc nhận ra bố tôi, có lúc lại không? Bố nhận thấy mẹ có gì đó không ổn nên hỏi mẹ: "Ninh Tuyết, em...em có biết anh là ai không?" Mẹ nhìn bố cười: “Biết chứ, cậu là bạn cùng bàn của tớ và là người duy nhất không cười nhạo tớ trong ba năm cấp ba. Cảm ơn cậu.” "Vậy tên tôi là gì?" Bố hỏi lại. Mẹ đã suy nghĩ rất kỹ nhưng lại không thể nhớ ra tên của bố.