19. Trước khi trở lại Hải Thành, bố đã đưa chúng tôi đến gặp dì Phương Hiển. Mẹ cũng không nhớ được dì Phương Hiển, nhưng mẹ đã m/ua bánh và hoa yêu thích của dì Phương Hiển. Mặc dù dì Phương Hiển nằm liệt giường nhưng điều đó không ngăn cản dì ấy m/ắng bố tôi là tên sói già. Bố cũng không tức gi/ận, ông nói lời cảm ơn dì Phương Hiển vì đã chăm sóc hai mẹ con tôi khi ông ấy đi vắng, ông ấy còn nói đã giúp dì ấy liên lạc với bệ/nh viện điều trị bệ/nh tim tốt nhất trong nước và sẽ lo phần chi phí chữa bệ/nh, bố sẽ đợi dì sau khi bình phục quay lại m/ắng mỏ ông ấy sau. "Ninh Tuyết bị như vậy, anh thật sự sẽ đối xử tốt với cậu ấy sao? Anh thề đi, nếu không làm được, anh sẽ bị sét đ/á/nh mà c*ết." Dì Phương Hiển nói. Bố giơ tay: "Tôi thề." Dì Phương Hiển lại nói: "Quên đi, quên đi, tôi còn cần anh hỗ trợ, cho nên anh thật sự không thể c*ết được." "Nếu như anh thật sự thích Ninh Tuyết, nguyện ý chịu trách nhiệm với cậu ấy cùng Tâm Tâm, cho dù có c*ết trước tôi cũng sẽ chúc phúc cho anh." Cuối cùng, dì Phương Hiển nói: "Thật hy vọng có tình yêu trên thiên đường và tình yêu trên thế giới. Nè nè, tôi có giống như một người cố vấn tâm lý thật thụ không? Hahaha." Nhưng mẹ tôi đang khóc, sau đó ôm dì Phương Hiển trên giường: "Phương Hiển, cảm ơn cậu."