Chương 10 + 11

A Lucky Girl
Cập nhật:
10. Sau khi tôi theo ba mẹ về nhà bèn nh.ạy cả.m phát hiện ra người làm trong nhà đã giảm đi một nửa. Ba mẹ đưa tôi đến thư phòng, ba tôi trầm ngâm nói với tôi: “Ngọc nhi, bây giờ tình hình trong kinh thành ngày càng nghiêm trọng, ba đã đem khế đất và một số đồ tốt, đồ cổ trong nhà b/án rồi.” “Ngoại trừ khế nhà của nhà tổ ra thì những căn nhà khác đều b/án hết.” “Chờ ba đưa hai mẹ con con đến Thượng Hải, bên đó có tố giới của người nước ngoài, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.” Nghe ba nói như thế, tôi vô cùng mừng rỡ. Lúc đầu tôi còn đang suy tư không biết làm cách nào để thuyết phục ba mẹ xuôi về phương nam, không ngờ ba của tôi đã có dự định trước rồi. Ngày hôm sau, trong lúc ăn sáng thì ba đọc báo rồi trầm mặc, sau đó hung hăng ném báo lên bàn, ném mạnh đến mức sữa đậu nành trong ly của tôi cũng bị văng ra ngoài. “Thằng nhóc nhà họ Mạnh đó dám đem chuyện bỏ vợ đi đăng báo, đoạn tuyệt qu/an h/ệ cùng với con.” “Nếu như cả nhà của họ đã bất nhân thì đừng trách nhà chúng ta bất nghĩa.” Sáng sớm đọc được báo thì buổi chiều một nhà ba người của chúng tôi đã ngồi yên trên xe lửa đi Thượng Hải. Xe lửa lắc lư hơn hai mươi ngày, lắc lư đến mức đầu óc của tôi choáng váng, đến lúc chúng tôi xuống xe lửa mà tôi vẫn còn cảm giác như đang ngồi trên xe, cả người lảo đảo lung lay. Bạn thân của ba tôi là chú Trương dẫn theo người đến đón chúng tôi. Xe ô tô của thế kỷ hai mươi chậm rãi lái giữa thành phố phồn hoa bật nhất của đất nước… Thượng Hải. 11. Trong biệt thự của nhà họ Chu ở khu công cộng tô giới Thượng Hải, tôi gặp được Mạnh Chí Chương và Kiều Tri Ngữ đường xa mà đến. Họ ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đuổi đến, nói là muốn bù đắp cho tôi. Năm vạn tiền giấy, một hộp vàng thỏi, còn có một lá thư đề cử. Lá thư đề cử đó là để tôi có thể đi học ở trường quốc nữ của Thượng Hải. Tôi nhìn ba món đồ này, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt của Mạnh Chí Chương, gương mặt của anh ta tràn ngập biểu cảm áy náy, anh ta ngượng ngùng nói. “Chúng tôi biết cuộc hôn nhân này cũng không phải điều mà Chu tiểu thư mong muốn, cô cũng bị ép buộc giống như tôi.” “Trước đây nhà họ Mạnh có nhiều chuyện rất quá đáng với cô, thật sự có lỗi với cô.” “Hy vọng cô có thể nhận lấy sự áy náy của tôi, tha thứ cho chúng tôi, nếu như cô có gì bất mãn với phần bù đấp này thì cứ nói ra.” “Chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô.” “Không cần đâu, như vậy là đủ rồi.” Ngoài mặt tôi biểu hiện như mây trôi nước chảy nhưng lại mở cờ trong bụng, túi riêng của tôi lại lớn hơn rồi, tôi vui lắm. Tiễn hai người họ đi rồi, tôi cố hết sức ôm vàng và tiền về phòng mình, cẩn thận cất vào ngăn bí mật. Có số tiền này thì nửa đời sau tôi chỉ cần nằm thôi vẫn sống sung túc. Nhưng mà trước mắt tôi muốn xem thử trường học thời dân quốc và trường học thời hiện đại có gì khác nhau.