Chương 12 + 13
12.
Tại trường quốc nữ, tôi biết có rất nhiều nữ sinh vô cùng ưu tú.
Tầm nhìn của họ sáng tỏ, ý chí chiến đấu sục sôi, ôm sách vở học đến mất ăn mất ngủ, nơi nào của trường học cũng có thể nghe được những âm thanh đọc sách.
Nơi này không giống trường học truyền thống, không chỉ để các học sinh đến học hành kiến thức mà còn chuyên chú bồi dưỡng tinh thần yêu nước của học sinh, đồng thời không quên để học sinh rèn luyện thân thể, bảo vệ sức khỏe.
Khái niệm giáo dục tiên tiến của thời đại này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi.
Ở chung với các bạn học nữ lâu ngày, tôi là người có suy nghĩ tích cực nhất nên được mọi người yêu thích nhất, họ sẽ thường xuyên nấu món ngon cho tôi ăn, còn vuốt tóc tôi nói để tôi ăn cho mau lớn.
Vốn dĩ tôi định phản bác nhưng quay đầu suy nghĩ thì bây giờ tôi chỉ mới mười sáu tuổi, đúng là cần mau lớn lên.
Đang lúc tôi cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của mình nên tiếp tục diễn ra bình thản như thế thì phương bắc báo tin về, một tin tức khiến cả nước chấn động.
13.
Ngày bốn tháng năm, năm thứ bảy dân quốc, hơn ba ngàn học sinh trung học đột phá vòng vây của quân đội và cảnh sát, họ giơ cao khẩu hiệu “Thề chiến đến ch*t, trả lại Thanh Đảo”, “Thu lại quyền của Sơn Đông”, “Không đồng ý ký kết hiệp định Paris”, “Hủy bỏ nhu cầu hai mươi mốt”, “Không đầu hàng Nhật”, “Thà làm ngọc nát không làm ngói lành”, “Bên ngoài tranh chủ quyển, bên trong trừ giặc nước”, họ chờ một khẩu hiệu để biểu tình ở Bắc Kinh.
Tỉnh trưởng và các trường học trong cả nước đều nhận được thông báo, học sinh lòng đầy c/ăm phẫn, cùng nhau tập hợp bỏ học biểu tình.
Trường quốc nữ cũng tham gia lần vận động này, học sinh và giáo viên đồng loạt đình chỉ việc học.
Các bạn học nữ đã đem băng rôn được chuẩn bị sẵn đi ra đầu phố hội tụ cùng ngàn vạn người dân, giơ cao cờ xí trong tay, tiếng hò hét chọc thủng mây trời.
“Trả non sông cho chúng tôi.”
“Hủy bỏ nhu cầu hai mươi mốt.”
“Xua tan giặc Oa.”
…
Chưa bao giờ tôi có cảm giác như thế này.
Sống trên đời mười sáu năm, tôi cứ khăng khăng xem nơi này chỉ là thế giới trong trang sách, luôn nhìn những người này bằng ánh mắt của người thế hệ sau.
Cho đến khi tôi cũng trở thành một phần lịch sử, tôi cũng đang đứng bên trong hàng ngũ này, trong lòng trào dâng nhiệt huyết.
Không có ai biết rõ tương lai của tổ quốc có bao nhiêu phồn vinh hưng thịnh hơn tôi, tôi học không giỏi lịch sử cận đại nhưng tôi chỉ nhớ rõ quân đội Nhật và giặc Oa đã gi*t ch*t hơn ba vạn người dân của đất nước tôi.
Ngoại trừ điều này ra thì chút ít kiến thức lịch sử cằn cỗi không đủ để tôi kiểm soát thế cục, mà tôi lại biết rõ chiều hướng lịch sử đã hình thành thì luôn luôn thay đổi.
Bên trong dòng thủy triều này, tôi chỉ là một hòn đ/á nhỏ trôi theo dòng nước.
Nhưng tôi có thể làm rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều, chỉ cần tôi làm thì cho dù chỉ là một chút cũng có thể c/ứu được vô số mạng người.