Chương 17 + 18

Phong Bất Ngữ
Cập nhật:
Sau một tháng, tôi và Lục Tử Mặc chính thức nhận giấy ly hôn. Nhìn vào tờ giấy trong tay, ánh mắt của Lục Tử M/ộ cũng có phần nuối tiếc. Anh ta nói với tôi: “Giang Uyển, những năm qua... tôi đã làm em thất vọng. Em... tiền của em đủ không? Nếu thiếu tiền, tôi có thể cho em mượn trước…” Ồ, cái này tính là gì đây? Lương tâm muộn màng à? Tôi sử dụng kỹ năng diễn xuất cuối cùng của mình, góc mắt ngấn lệ, quyết liệt lắc đầu: “Lục Tử Mặc, tôi gh/ét anh, tôi không muốn gặp lại anh, anh cũng đừng liên lạc với tôi. Từ nay về sau, tôi và anh không còn liên quan gì nhau nữa.” Nói xong, tôi ngẩng cao đầu bước đi. 18 Không lâu sau đó, tôi tìm cơ hội giả vờ vô ý tiết lộ tin tôi đang mang th/ai cho Sở Mục. Anh ấy rất xúc động, nhưng cũng có chút lo lắng. Nhìn chung, phản ứng của anh ấy cũng nằm trong dự đoán của tôi. Tôi nói: “Sở Mục, em quyết định sinh đứa bé này." Anh ấy im lặng. Tôi tiếp tục: “Đừng lo, em không có ý định làm khó anh, em có khả năng nuôi con một mình. Dù cho trong tương lai chúng ta ra sao, anh vẫn là bố của con.” Anh ấy vẫn không nói gì, quay người bước vào trong nhà. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi hoang mang, nhưng tôi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Anh ấy nhanh chóng quay lại, trong tay cầm cuốn sổ hộ khẩu. “Giang Uyển, chúng ta kết hôn đi.” Tôi ngạc nhiên nói: “Nhưng, nhà anh... thân phận em thế này, mẹ anh có đồng ý không?” Anh ấy nói: “Mẹ anh sẽ rất vui mừng, bà ấy luôn mong anh kết hôn để ổn định cuộc sống.” Tôi vẫn không thể tin nổi: “Nhưng chuyện này không phải trò đùa, không phải cứ nói kết hôn là kết hôn đúng chứ?” “Sao lại không được?” Anh ấy nói rồi quỳ một chân xuống, “Giang Uyển, em có muốn lấy anh không?” Tôi nói: “Tất nhiên là em muốn rồi, nhưng…” Anh ấy không cho tôi nói nữa, ôm tôi vào lòng: “Vậy bây giờ chúng ta kết hôn nhé.” Anh ấy kéo tôi ra ngoài, đi thẳng đến phòng dân sự, tôi còn chưa kịp trang điểm, anh ấy đã kéo tôi đi chụp ảnh cưới, rồi đi lấy giấy kết hôn. Thật là đơn giản, tôi và Sở Mục đã kết hôn. Như một giấc mơ. Tôi đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, nhưng tất cả đều không cần thiết. Khi hoàn tất thủ tục, Sở Mục cười toe toét, còn tôi không hiểu vì sao mũi lại cay cay. Thực sự là muốn khóc, không phải giả vờ.