Chương 2
Dự án của Lục Tử Mặc bận rộn cả tháng trời.
Công ty của anh ta vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, tôi hoàn toàn hiểu khi anh ta phải làm thêm giờ và tham gia các buổi tiệc.
Sau khi dự án của anh ta cuối cùng ký được, tôi gọi điện đặt bàn tại nhà hàng Tây Le Papillon.
Ngày đó cũng là kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng tôi, Lục Tử Mạch đã hứa sẽ dành thời gian đi cùng tôi.
Tôi đã đặt bàn vào lúc 7 giờ tối. Lúc 5 giờ chiều tôi bắt đầu trang điểm và chuẩn bị, ra ngoài lúc 6 giờ 30 phút. Đến 7 giờ, tôi đã đến nhà hàng.
Nhưng Lục Tử Mặc không đến.
7 giờ 10 phút, tôi đã gọi món bò bít tết và rư/ợu vang nhưng anh ta vẫn không đến.
Tôi bắt đầu gọi điện cho anh ta.
7 giờ 30 phút, món ăn đã sẵn sàng trên bàn nhưng tôi vẫn không liên lạc được với anh ta.
Điện thoại anh ta tắt máy.
Tôi chuyển qua tài khoản WeChat khác, vào xem trang cá nhân của Sở Vũ Yên, người mà Lục Tử Mặc gọi là “người tình trong mộng”.
Sở Vũ Yên là một vũ công ba lê, cô ta vừa mới trở về từ nước ngoài cách đây không lâu.
Và đây là lần biểu diễn đầu tiên của cô ta tại quê nhà.
Từ những bức ảnh mà cô ta đăng, tôi nhìn thấy một cánh tay lạ xuất hiện trong khung hình.
Đó là chiếc cài áo hình bướm được làm từ ngọc trai trắng và men sứ, là món quà sinh nhật tôi đã tặng Lục Tử Mặc.
Sao tôi không bất ngờ chút nào?
Tôi không chỉ không bất ngờ, mà thậm chí còn không tức gi/ận.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Tôi tiếp tục gọi điện thoại.
Tôi gọi điện cho trợ lý của Lục Tử Mạch, gọi cho phó giám đốc của công ty anh ta, gọi cho bạn thân của anh ta, gọi cho bạn gái của bạn thân anh ta, và gọi cho những người em họ mà anh ta đã lâu không liên lạc.
Tất nhiên, tôi gọi không phải để than phiền hay để ph/á h/ỏng danh tiếng của Lục Tử Mặc.
Chỉ đơn giản là vì tôi không tìm thấy anh ta, và tôi quá lo lắng mà thôi.
Sau cùng, tôi chỉ là một người vợ nhỏ bé lo lắng vì không tìm thấy chồng mình, tôi làm sao có thể có ý đồ x/ấu được chứ?
Nói thật, trước đây dù tôi và Lục Tử Mặc có mâu thuẫn lớn đến đâu tôi cũng chưa bao giờ c/ãi v/ã, huống chi là để người thứ ba biết.
Đó là cách tôi giữ thể diện cho anh ta.
Nhưng anh ta thật sự chẳng cần cái thể diện đó.
Anh ta đã không còn cần thể diện của mình, tôi còn quan tâm làm gì nữa chứ.
Sau khi gọi xong vài cuộc điện thoại đó, tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tôi c/ắt bít tết, rót rư/ợu vang rồi thưởng thức bữa tối ngon lành.
Ăn uống no say, tôi rót một chút rư/ợu vang cuối cùng vào cốc rồi uống hết trong một hơi.
Tôi hơi say.
Tôi quyết định chơi lớn một chút.
Tôi gọi điện cho anh trai của Sở Vũ Yên, Sở Mục.
“Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này. Tôi là vợ của Lục Tử Mặc, Giang Uyển. Anh ấy đã hẹn với tôi là tối nay sẽ về nhà, nhưng giờ này vẫn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi thật sự lo lắng anh ấy đã xảy ra chuyện nên mới gọi điện thoại cho anh. Nếu anh biết thông tin gì về anh ấy, làm ơn hãy cho tôi biết, tôi xin anh....”
Tôi cố ý nói như một người vợ thật sự đang lo lắng, giọng điệu yếu đuối, có chút nức nở.
Ở phía bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, đến khi một giọng nam trầm thấp ôn hòa vang lên.
“Anh Lục... anh ấy... anh ấy ổn, không có chuyện gì đáng lo, cô đừng lo lắng.”
Tôi nói: “Nếu anh ấy không sao thì tốt quá. Anh có biết anh ấy đang ở đâu không? Bây giờ tôi sẽ đi đón anh ấy.”
Anh ấy lại im lặng một lúc lâu. Tôi gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm ngượng ngùng và bất lực trên gương mặt của người đàn ông đó.
“Chắc là hôm nay anh ấy không về nhà.”
“Tôi... hiểu rồi…”
Tôi thở dài một hơi rồi đặt điện thoại xuống.
Rồi sau đó tôi cúi xuống, che miệng mình lại cười to.
Tôi cười nhiều đến nỗi đ/au cả bụng.