HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN: HOẮC TỔNG QUÁ VÔ SỈ!

Đỗ Thị Thanh Hoài
Cập nhật:

Chương 16

Lục Thiên Tình ngẩn người tầm hai ba giây nhưng rồi cũng định hình lại được những gì đang xảy ra trước mắt cô, điều cô vừa nghe là sự thật thật sao? Học bá Phong Đằng cũng thích cô thật sao? Nhưng mà không phải cô nên vui mừng hay sao? Sao cảm giác kì lạ đang nhói lên trong tim này rốt cuộc là như thế nào? “Thiên Tình, anh thích em.” “Em…” “Hãy cho anh cơ hội được không? Anh tin mình sẽ khiến em hạnh phúc.” “Tiền bối, em cũng thích anh…nhưng mà…” Liệu Phong Đằng biết được mình và Hoắc Gia Lâm có hôn ước với nhau từ nhỏ, anh ấy có còn thích mình nữa không? Hay sẽ chán ghét mình… “Thiên Tình, sao vậy?” “Em thực sự…rất muốn trả lời anh ngay bây giờ!” “Không sao đâu, nhưng mà em có biết rằng cái cảm giác khi anh phát hiện ra em cũng thích anh làm anh vui đến nhường nào không? Thật sự anh đã nhảy cẩng lên khi biết người con gái mình yêu cũng yêu mình.” Phong Đằng ngập ngừng rồi nói tiếp. “Thiên Tình, thật sự cảm ơn em. Em như một vị thiên sứ trong lòng anh vậy, em đến để mang hết âu lo kia đi xa, chỉ để lại vô vàn sự hạnh phúc trong anh từng ngày, nhờ đó mà anh biết yêu em nhiều hơn, từng chút, từng chút một.” “Em thực sự rất vui, em hi vọng anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ chuyện này.” Cô ngập ngừng, chính cô cũng không thể hiểu cảm giác băn khoăn khó tả này là sao cả. Không phải trái tim cô trước giờ đều luôn hướng về Phong Đằng hay sao? Sao giờ lại có cảm giác không muốn…đồng ý thế này. Lục Thiên Tình sợ. Sợ rất nhiều. Cô sợ sau này nếu Phong Đằng biết được mối hôn sự của cô với Hoắc Gia Lâm thì thế nào đây? Nhưng rồi giờ đây cô nói ra thì có lẽ người tổn thương sâu sắc nhất vẫn là Phong Đằng. Còn nếu chuyện này đến tai Hoắc Gia Lâm thì sao? Chắc chắn hắn sẽ đòi phá hủy Phong thị như cách mà hắn hung tàn phá tan Hứa thị vậy. Hắn là một kẻ vừa đáng sợ lại vừa đáng khinh. Phong Đằng khẽ mỉm cười rồi ôm chặt lấy cô, giọng trầm ấm nói. “Thiên Tình, anh hiểu cảm giác rối bời trong lòng em, anh tin em sẽ hiểu cảm xúc chân thành này của anh mà thôi.” “Tiền bối, em thực sự cảm ơn anh…” “Anh sẽ vẫn mãi chờ câu trả lời của em, chờ ngày em đồng ý yêu anh toàn tâm, toàn ý.” “...” Gió mùa hạ cuốn bay những chiếc lá dưới nền sân trường, ánh nắng ngày một gắt gỏng hơn, không còn là những tiếng cười đùa hạnh phúc vào những ngày đầu của mùa xuân nữa, mà giờ đây là muôn vàn nỗi âu lo của hai tâm trạng yêu đương mà e là khó thành. Lục Thiên Tình bước vào nhà, ánh mắt dáo dác khắp nơi nhưng rồi không thấy một bóng người nào cả. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nữa đây? “Ba!” “Mẹ!” “Chị Mộc Mộc!” “Dì Dung!” “Bác quản gia!” Gọi khàn cả cổ giọng nhưng vẫn không thấy một bóng dáng ai lên tiếng đáp trả, cô càng nghi hoặc hơn. Chuyện gì vậy? Ngôi nhà rộng lớn giờ lại chẳng có ai? Rốt cuộc chuyện này sao đây? “Hay là mọi người đi du lịch mà không nói mình một tiếng nào! Thật quá đáng mà.” Nhưng mà như vậy, các gia nhân trong nhà cũng đi hết sao? Cô chạy khắp bốn phương tám hướng, lục lọi khắp các ngõ ngách nhưng vẫn chẳng thể nào tìm thấy được một ai? Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời? Cô rút điện thoại ra gọi một loạt số, cứ thế nối tiếp nhau, chắc cả cuộc gọi không ai nhấc máy hết cả. “A! Bà xã về rồi hả?” Đột nhiên có một giọng trầm lạnh vang lên, phá tan đi cái bầu không khí im ắng ban nãy. “Gì vậy? Sao lại là anh nữa?” Cô cau mày nhìn Hoắc Gia Lâm đang tiến đến. “Tại kẹt xe quá nên anh về hơi trễ! Em chờ có lâu không?” Hắn dịu dàng hôn nhẹ vào má cô rồi âu yếm nói. “Nhưng anh đến đây làm gì? Mục đích?” Cô nghi vấn hỏi. “Ba mẹ đều đi nghỉ dưỡng hết rồi, họ kêu anh đến chăm sóc em những ngày tới.” Đôi mắt chim ưng mãi không thể rời được gương mặt xinh đẹp của Lục Thiên Tình. Hắn giá như bản thân có thể nuốt cô vào trong người, để vẻ đẹp kia không thể để thằng đàn ông khác có thể ngắm. “Nghỉ dưỡng? Sao họ không báo tôi một tiếng mà lại đi báo anh? Kì lạ thật đấy?” Chắc chắn là có điều gì không đúng ở đây? Rõ ràng là bọn họ đang muốn ép chết cô ở với tên Hoắc Gia Lâm đầy ác ma này. “Anh cũng không biết. Hay em lên phòng tắm rửa đi, anh sẽ trổ tài nấu bữa tối cho em ăn.” “Anh mà cũng biết nấu ăn nữa hả? Đáng kinh ngạc đấy!” Cô nhếch môi cười, để xem hắn ta làm được trò trống gì đây. “Chứ sao! Chồng của Lục Thiên Tình đương nhiên phải tài sắc vẹn toàn rồi!” Hắn nhếch môi cười rồi cởi bộ áo vest đầy vướng víu rồi ném thẳng vô ghế sofa, tay còn lại tháo lỏng chiếc cà vạt.