HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN: HOẮC TỔNG QUÁ VÔ SỈ!

Đỗ Thị Thanh Hoài
Cập nhật:

Chương 17

Hoắc Gia Lâm bình thường kiêu ngạo là thế, nay tự dưng lại tự tay xuống bếp để nấu cho Lục Thiên Tình ăn thì quả thật là điều hiếm thấy ở hắn ta. Lục Thiên Tình vừa cởi bộ áo quần thì đột nhiên phía ngoài cửa phòng tắm có tiếng vọng vào. Hoắc Gia Lâm này lại không biết giở trò gì nữa đây. "Chuyện...chuyện gì thế?" Cô ngượng nghịu vội lấy chiếc khăn tắm che cơ thể lại, mặc dù cách nhau một lớp cửa nhưng cô vẫn cảm thấy mùi biến thái xấu xa của Hoắc Gia Lâm rất nồng. "Không có gì cả, anh chỉ muốn hỏi là em có cần anh vào kì cọ người cho em không ấy? Tại anh cũng muốn làm chút gì cho vợ của mình." Hắn cười khảy, ánh mắt có chút gian tà. "Đồ điên! Mau cút đi!" Phải rồi, không tức giận mới lạ. Với tính tình nóng nảy của Lục Thiên Tình nếu mà còn ở chung với tên đại ma đầu này thêm giây phút nào nữa chắc cô sẽ phanh thây hắn ra thành trăm mảnh mất. Sao mọi người đều nói tên này lạnh lùng, hiếm gần phụ nữ, chỉ gần nam nhân, tài giỏi, thông minh, đáng sợ,...bla...bla các kiểu. Rồi giờ sao đây, hàng trên mạng và hàng thực tế khác nhau hoàn toàn. "Vậy anh xuống nấu tiếp đây. Nếu thấy cần thì cứ gọi. Anh rất sẵn lòng." "Anh có phải muốn chết không đây!!!!" Nếu hắn cứ nhây nhây thế này thì Lục Thiên Tình thề sẽ thiến hắn cho hắn mất giống để khỏi trêu đùa cô nữa, đến lúc đó kiểu gì chẳng đau khổ với tổ tông họ hàng. Lục Thiên Tình vừa lau xong tóc thì vội vã bước xuống nhà, để cô chống mắt lên ông chủ của Hoắc thị làm được những gì. "Em tắm xong rồi sao?" "Tất cả? Đều do anh nấu sao?" Thật không thể tin được, trước mặt cô cứ như một bữa ăn tại một nhà hàng 5 sao vậy? Rất là sang trọng, còn có cả nến và hoa nữa. "Đây là món bánh macaron mà em thích." Hoắc Gia Lâm mỉm cười đặt xuống trước chỗ Lục Thiên Tình. Cô có phần hơi ngạc nhiên, tại sao hắn lại biết cô thích bánh macaron cơ chứ? "Tại sao anh lại biết tôi thích món này vậy? Tôi nhớ mình chưa từng kể với ai là tôi thích ăn loại bánh này mà." Ngay cả Mộc Mộc còn không hề biết Lục Thiên Tình thích thứ bánh này nữa, tại sao...hắn lại biết? "Em cứ ngồi xuống trước đi, rồi anh sẽ kể cho em nghe." Lục Thiên vốn có chút hấp tấp, cô bình tâm lại rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn cứ dừng trên người Hoắc Gia Lâm mãi không rời. Rốt cuộc hắn đang có bí mật gì đây? Hoắc Gia Lâm mỉm cười, nhìn cô gái này lần đầu tiên ngoan ngoãn nghe lời hắn nói đến như vậy lòng hắn cũng vui lây. Hoắc Gia Lâm nhẹ nhàng nhấc chai rượu vang rót từ từ vào chiếc cốc thủy tinh trước mặt cô, lúc này càng khiến cô thêm phần tò mò hơn. "Rốt cuộc là sao? Tại sao anh lại biết được bí mật này của tôi." "Có thể em đã biết nhưng luôn phủ nhận mọi thứ rằng việc lúc trước chúng ta đã từng có hẹn ước với nhau." Hắn trầm giọng nhìn cô. "Hẹn ước? Nhưng tôi hoàn toàn không thể nhớ ra anh là ai cả." "Năm đó em và anh vốn được định sẵn sau này sẽ phải cưới nhau, em vốn rất ngang bướng vừa gặp anh đã vội xa lánh, còn anh thì ngược lại, lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã hứa với bản thân nhất định sau này sẽ cưới em làm vợ, nhất định sẽ chu toàn cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất." "Nhưng...tại sao trong kí ức của tôi lại không hề có anh?" Cô có chút bấn loạn, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn. Rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì sao? 10 năm trước. Báo đài liên tục đưa tin về hai tập đoàn Hoắc thị và Lục thị, mối quan hệ và lời thề từ đời cha họ liệu cuối cùng cũng đã được như ý nguyện. Hoắc Gia Lâm cảm thấy khó chịu vì bộ áo vest mà hắn đang mặc trên người. "Thật khó chịu mà." Hắn nheo mày rồi ngước lên thì lại bắt gặp một cặp mắt đầy sát khí đang chăm chăm nhìn hắn. "Ai vậy mẹ?" Hắn quay sang hỏi Hoắc phu nhân. "Vợ con đấy, lo mà chăm sóc cho con bé thật tốt vào!" Bà cười khảy rồi xoa đầu hắn. "Vợ con sao? Thật xinh đẹp!" Hắn mỉm cười ngại ngùng, ánh mắt của cô bé cứ liên tục dán chặt vào hắn mãi không rời, có vẻ như vợ hắn không thích hắn lắm thì phải. "Con xem, chúng ta qua đó chào hỏi gia đình vợ con đi!" Mẹ hắn dịu dàng nói. "Vâng!" Vậy là hắn có vợ rồi sao? Như thế thì hắn đương nhiên phải làm tròn nhiệm vụ của một người chồng là làm cho vợ mình hạnh phúc. Nhưng mà đến tên vợ mình hắn còn chẳng biết nữa cơ. Tranh thủ hai mẹ đang tám chuyện thì Hoắc Gia Lâm nhanh chóng tiến đến, tiếp cận mục tiêu. Càng nhìn càng thấy vợ hắn đẹp như các vị tiên nữ vậy, hắn mê đắm bất động vài giây nhưng rồi lại lấy được sự bình tĩnh. "Anh...anh...anh...là...là...Hoắc....Hoắc...Gia....Lâm...Lâm" Chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại bị cà lăm trong giây phút quan trọng này nữa, rõ ràng là đang đi tán gái mà giờ mất mặt quá. "Anh bị cà lăm hả?" Lục Thiên Tình ngây ngô hỏi, cười lớn chọc quê hắn. "Anh...anh...không....không...có...!" Hắn đỏ mặt. "Nghe nói anh là chồng tương lai của em?"