HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN: HOẮC TỔNG QUÁ VÔ SỈ!

Đỗ Thị Thanh Hoài
Cập nhật:

Chương 19

"Thật là câu chuyện nhạt nhẽo!" Lục Thiên Tình chán nản chống cằm nhìn Hoắc Gia Lâm. Vậy ra bọn họ đã quen nhau từ 10 năm trước rồi. Nhưng cớ sao hình ảnh của hắn trong đầu cô lại xa lạ đến như vậy chứ? "Em vẫn rất giống năm đó, vẫn ngang bướng như vậy, mãi không chịu thay đổi!" "Thôi anh đừng nhắc về chuyện năm đó nữa, tôi thực sự chẳng thể nhớ được đâu!" 10 năm trước không hiểu vì chuyện gì mà Lục Thiên Tình bị sốt nặng, đến mức những kí ức về Hoắc Gia Lâm đều bị xóa hết. Có lẽ trước lúc đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó đáng sợ đến mức Lục Thiên Tình không thể nhớ được hắn rốt cuộc là ai? "Vậy giờ anh và em sẽ cùng nhắc chuyện tương lai có được không?" "Tương lai?" Lục Thiên Tình vừa cặm cụi ăn vừa ngước lên hỏi. Mà phải công nhận tài nấu nướng của hắn đúng đỉnh thật. Món nào món nấy đều rất hợp khẩu vị cô. "Tương lai chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa con!" Hắn mỉm cười gian tà nhìn cô. Quả nhiên Lục Thiên Tình vừa nghe xong đã bị sặc đồ ăn trong họng. Hoắc Gia Lâm vội vã rót cho cô ly nước. "Anh bị điên à? Sinh...sinh con gì chứ!" Lục Thiên Tình vừa uống vừa la. "Không phải em đã chấp nhận anh là chồng em sao?" "Tôi...tôi chấp nhận hồi nào cơ?" Có chút ngượng ngùng, vội tránh ánh mắt kia. Không thể để hắn khống chế tâm tư của cô được. Hồi nhỏ thì Hoắc Gia Lâm luôn là người đỏ mặt trước, giờ thì huề rồi, bọn họ ai nấy đều có phần cả. "Nghe nói hôm nay em đi gặp tên Phong Đằng?" Giọng nói có chút sắc bén. "Anh cho người theo dõi tôi?" Cô trừng mắt nhìn hắn, tên này cho người theo dõi cô từ khi nào vậy? "Anh sợ em gặp nguy hiểm khi ở cùng hắn thôi!" Hoắc Gia Lâm nhỏ giọng, gương mặt có chút vô tội. "Người tôi thấy nguy hiểm nhất bây giờ đó chính là anh đấy!" Đồ sói già ranh mãnh, còn tỏ ra vô tội gì ở đây nữa chứ. Thật đáng ghét mà. "Em và tên đó đã nói những gì vậy?" Ánh mắt chim ưng chăm chăm nhìn cô nãy giờ. "Không có gì cả, chỉ là hỏi thăm qua lại lẫn nhau thôi!" "Hỏi thăm? Thật tức chết mà! Tại sao tên đó dám đi hỏi thăm vợ của người khác ngang nhiên như vậy chứ!" Hắn tức giận, đứng bật dậy, ánh mắt hừng hực lửa địa ngục. "Anh bị điên nữa à? Tôi làm vợ anh hồi nào?" Cô thật sự không biết não hắn ta chứa những gì nữa mà sao người đời lại khen hắn hết mực đến như vậy. "Hồi nhỏ em hứa với anh rồi mà, chúng ta còn hôn nhau để làm bằng chứng nữa cơ!" Vẻ mặt đầy trẻ con của hắn lộ rõ trước mắt cô. "Hôn? Hôn nhau?" Thật sao? Thật là không dám tin hồi nhỏ cô bạo gan đến như vậy. "Là em cưỡng hôn anh!" Cưỡng? Cưỡng hôn? Thật là không thể chấp nhận mà. Sao lại có chuyện buồn cười đến như vậy được cơ chứ? Cô cưỡng hôn hắn ư? 10 năm trước. "Anh Gia Lâm, anh ngủ chưa?" Tiếng Lục Thiên Tình khẽ gọi. Đương nhiên là hắn không tài nào ngủ được rồi, lần đầu tiên hắn được nằm kế bên một người con gái, lại còn là vợ hắn trong tương lai nữa chứ. Đêm nay quả nhiên trằn trọc vì cô rồi. "Chưa...chưa....ngủ...ngủ!" Cà lăm mệt thật đấy, nhưng mà hắn cũng không thể hiểu nổi, chỉ cần ở bên cạnh Lục Thiên Tình là hắn đều bị cà lăm như thế. "Anh lại bị cà lăm nữa hả?" Lục Thiên Tình ngây ngô tiến sát lại gần gương mặt hắn, quả thật rất là điển trai nha. "Không...không... có...có! Hoắc Gia Lâm ngượng chín mặt, vội vã đẩy nhẹ Lục Thiên Tình ra. Đâu chịu khuất phục, cô càng tiến sát lại gần hắn hơn, nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũi cao của hắn rồi khen đáo để: "Mũi của anh cao quá!" "Của...của...em...em...cũng...cao...cao mà!" Phải thật bình tĩnh, Hoắc Gia Lâm thường ngày vốn rất ít nói lại trầm tính, ai cũng bảo hắn rất lạnh lùng, khó gần, riêng chỉ có Lục Thiên Tình này được đặt cách. Chính hắn cũng chẳng biết tại sao tại rất thích ở gần ở cô, mỗi lần thấy Lục Thiên Tình cười tươi vì những món quà hắn tặng, trong lòng hắn cũng vui lây. "Kết hôn rốt cuộc là gì vậy? Ai cũng bảo với em sau này sẽ cùng anh kết hôn!" Lục Thiên Tình hỏi. "Kết hôn là việc nam và nữ xác lập quan hệ vợ chồng, khi đó họ sẽ đến cơ quan hành chính có thẩm quyền để đăng kí kết hôn với nhau khi đủ tuổi. Nói nôm na cho dễ hiểu thì sẽ cùng về chung một nhà, sống cùng nhau, ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau!" Hoắc Gia Lâm giải đáp câu hỏi của Lục Thiên Tình. "Vậy là giờ em và anh cùng ăn cơm mẹ Lục nấu, cũng đang cùng ngủ chung với nhau như thế này, thì cũng gọi là kết hôn sao?" Tiểu Thiên Tình có quá nhiều điều thắc mắc cần được giải đáp, nhưng mà câu hỏi này quả nhiên có hơi khó trả lời. "Đúng vậy! Nhưng mà chờ em lớn rồi anh sẽ mang kiệu qua nhà rước em về đường đường chính chính!" "Wao! Nghe thật ngầu đấy! Anh Gia Lâm hứa rồi đấy nha, nhất định phải mang kiệu qua rước Thiên Tình về làm vợ!" Tiểu Thiên Tình giờ đây chỉ muốn được làm vợ, được kết hôn cùng Gia Lâm, ấy vậy mà lúc đầu lại đòi hủy hôn ước, thật đáng yêu mà. "Vậy...em...em...hôn...hôn...anh...anh...đi! Hoắc Gia Lâm lại định giở thói xấu xa đây. "Hôn anh? Tại sao chứ?" Tiểu Thiên Tình ngây thơ thật sự. "Để chứng minh  sau này em sẽ chờ anh mang kiệu đến trước nhà xin cưới em!" "À! Thì ra là thế! Chuyện nhỏ ấy mà!" Chưa kịp dứt câu Tiểu Thiên Tình đã vội đặt môi mình lên trên môi của Hoắc Gia Lâm.