Chương 4
Con út nhà họ Giang trong lễ đầy tháng đã nắm ch/ặt lấy người anh trai.
Từ hôm đó, hễ không thấy anh đâu là thằng bé lập tức mếu máo. Môi méo xệch, mặt mày đỏ au, dỗ thế nào cũng không nín. Bụng đói lép kẹp mà nhất quyết không chịu bú sữa.
Chỉ khi được ôm vào lòng anh trai, bảo bối mới ngừng rơi, bụng đói mới chịu đòi ăn. Thậm chí chẳng cần người đút, đôi tay nhỏ xíu nắm ch/ặt nắp bình, hai chân tỳ vào thân bình, bú một mạch thỏa thuê.
Tôi x/ấu hổ ợ lên mùi sữa. Liếc nhìn cậu bé mặt lạnh như tiền đứng canh bên nôi, đành giơ cánh tay búp măng nắm lấy vạt áo anh.
Ánh mắt lạnh lùng cùng vẻ chán gh/ét thoáng qua trong mắt cậu, nhưng cậu không né tránh. Chỉ vì trong phòng còn nhiều người hầu đang dò xét.
Tôi cắn răng lấy lòng anh: "Ê a... ê ê... a..."
Giọng nửa trẻ con ngọng nghịu phát ra. May mà xuyên qua sớm, mọi chuyện vẫn kịp c/ứu vãn.
Thay đổi tuổi thơ đ/au khổ của Giang Diễn, xoay chuyển cục diện cái ch*t chắc chắn của bản thân - vẫn còn cơ hội!