Chương 7
Giang Diễn nghiêng người sang giúp tôi thắt dây an toàn.
Đầu ngón tay anh lướt qua tóc mai tôi, giọng trầm ấm vang lên:
"Chạy vội thế, toát cả mồ hôi rồi."
Tôi uống vài ngụm nước anh đưa, quen miệng đáp:
"Em muốn gặp anh sớm thôi mà.
"Nếu không phải thằng Dật Phong giữ lại, em đã tới sớm hơn rồi."
Ngón tay Giang Diễn đang nắm vô lăng gõ nhẹ:
"Dật Phong? Quen mới à?"
Tôi gật đầu:
"Cậu ấy ở câu lạc bộ bóng rổ, chơi khá lắm, chỉ kém em chút xíu thôi."
"Hóa ra Tiểu Du đã kết thân nhiều bạn mới, chắc sau này chẳng có thời gian ở bên anh nữa."
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thản nhiên như không.
Tôi vội ngồi thẳng dậy, lời nói tuôn ra theo phản xạ:
"Sao có thể chứ, dĩ nhiên anh là quan trọng nhất rồi."
Anh chính là mệnh đề cuộc đời của em mà.
Bàn tay rộng lớn xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi, tiếng cười khẽ vang lên.
Trước mắt hiện ra khung cảnh huynh đệ hòa thuận đẹp như tranh vẽ.
Tôi hài lòng vô cùng.
Cảnh tượng này đâu dễ có được.