Chương 11

Tôi đã hứa với mẹ, sẽ không bao giờ nhớ lại, mãi mãi vui vẻ. Nhưng tôi đã thất hứa. Tôi không kiềm chế được. Tôi lại bắt đầu gặp á/c mộng. Tòa nhà cũ mười hai tầng, Trình Tập trong bộ đồng phục, người phụ nữ lao về phía cửa sổ, chân tay cong vẹo và m/áu đỏ tươi. Bà ấy liên tục lao vào khung cửa, Trình Tập không ngừng nói với tôi rằng hắn ta rất gh/ê t/ởm tôi. Rồi tôi mơ thấy mẹ, bà khóc hỏi tôi tại sao lại tr/ộm đi con trai của bà. Tất cả mọi người đều đ/au khổ, còn tôi là tội lỗi nguyên thủy. Lưỡi d/ao c/ắt vào da thịt, nhìn m/áu chảy ồ ồ, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Mau thôi, sắp ổn cả rồi. Chẳng mấy chốc mọi người sẽ trở về vị trí của mình, sẽ lại vui vẻ. Chuông điện thoại réo liên hồi, màn hình hiển thị "Mẹ". Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, khi tiếng chuông sắp dứt, không nhịn được cầm máy. Lần cuối, chỉ nghe thêm lần cuối thôi. Tôi biết điều này thật đáng x/ấu hổ, nhưng tôi thực sự muốn, muốn nghe lại giọng bà một lần nữa. "Alo, con yêu, hôm nay là cuối tuần, mẹ có nấu canh gà á/c, con về uống nhé?" ...Dạ... Một âm tiết khô khốc, gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của tôi. Tôi nghiến ch/ặt răng. Mẹ ơi, con không phải con trai của mẹ, con là kẻ tội đồ. Mẹ ơi, con ch*t rồi, mẹ đừng buồn, con không đáng để mẹ khóc. Mẹ ơi, con muốn làm con của mẹ lắm, thực sự muốn lắm... Mẹ ơi, kiếp sau, con có thể thực sự làm con trai mẹ không? "Sao thế con? Con đang khóc à? Sao giọng khàn thế? Gặp chuyện gì rồi hả? Con yêu, con đang ở đâu? Mẹ đến gặp con được không?" Nước mắt như suối, tôi há miệng, phát hiện không thể thốt nên lời. Bên kia đầu dây vang tiếng nghẹn ngào, mẹ cao giọng: "Sao không nói gì vậy? Có uất ức phải nói với mẹ chứ... Phải nói với mẹ. Mẹ lo lắm, Ánh Ánh, mẹ thực sự rất lo. Con đã hứa với mẹ sẽ bảo vệ bản thân, đừng tự làm đ/au nữa, được không?" Tôi bịt ch/ặt ống nghe, tay siết lấy cổ mình, thở gấp gáp. Nói đi! Nói đi chứ! Không nghe thấy mẹ đang lo lắng sao? Đáp lại bà ấy đi! Đồ vô dụng! Cuối cùng, khi phát ra được một âm thanh, tôi buông tay khỏi ống nghe, nói từng tiếng đ/ứt quãng: "Mẹ, không sao đâu. Canh gà á/c... hôm nay con không uống, thứ ba tuần sau, con về nhà, mẹ nấu cho con nhé." Tôi x/é đại miếng vải cũ băng vết thương, đến một nhà kho ở Đông thành tìm Hàn Tứ. Cửa cuốn kéo lên từ bên trong, mấy người mặc vest đen lôi một kẻ đầy m/áu lên xe tải. Hàn Tứ bên trong vẫy tay với tôi: "Vào đi." Trên đất nằm một chiếc gậy sắt dính m/áu, Hàn Tứ dùng ngón cái lau vệt m/áu trên mặt, uống một ngụm rư/ợu ngoại, dựa vào bàn mục nát, liếc nhìn cổ tay tôi, như đã hiểu hết tất cả, hỏi: "Cần hủy Trình Tập giúp không?" "......" Đừng có vô lý như vậy được không, "Anh là luật sư, không phải xã hội đen." Hàn Tứ chợt tỉnh ngộ: "Chú không nói anh cũng quên mất." "Tôi cần một bác sĩ." "Loại nào?" "Bác sĩ tâm lý, chuyên gia thôi miên." Tôi ngẩng mặt nhìn hắn, "Hàn Tứ, tôi muốn quên lần nữa." Hàn Tứ làm việc hiệu quả cực nhanh, tôi ở trong kho nửa ngày, hắn đi ra ngoài một lúc rồi quay lại nói: "Một tháng sau xuất ngoại, nhà cửa khỏi lo, anh sẽ sắp xếp." Đưa tôi một chìa khóa và địa chỉ: "Nếu không muốn gặp Trình Tập, thì ở căn này." "Dư Ánh, anh sẽ đưa mày ra nước ngoài, nhưng không đi cùng mày chữa bệ/nh. Từ giờ trở đi, mày chỉ có một mình."