Chương 13

Tôi giải thích cho anh ấy: "Anh ơi, em tuy bệ/nh nhưng bệ/nh này không lây đâu." Anh trai ngẩn người nhìn tôi hồi lâu, đưa tay định xoa đầu tôi nhưng cuối cùng lại co ngón tay lại rồi rút tay về. Con nuôi của bố tôi - Hàn Tứ - qu/an h/ệ với anh trai tôi không được tốt lắm. Có lần, Hàn Tứ say khướt xông vào nhà đ/á/nh nhau với anh tôi, xong xốc áo bỏ đi. Ra đến cửa, hắn ngoái lại nhìn một cái rồi bước vội về phía tôi, khoác vai tôi kéo đi: "Tứ ca tâm trạng tệ, mày đi uống với tao! Tứ ca giới thiệu cho mày mỹ nữ tóc dài đen nhánh, chân dài miên man!" Trước khi cánh cửa đóng sập, tôi kịp thấy ánh mắt lặng lẽ của anh trai. Tôi luôn cảm giác hình như ngay tích tắc sau đó anh ấy sẽ bật khóc. Hàn Tứ có tủ rư/ợu riêng ở tầng cao nhất một khách sạn. Hắn uống không kiêng kỵ, rư/ợu đỏ rư/ợu Tây pha lẫn tùm lum. Say rồi cũng không quậy, chỉ gục mặt xuống bàn chợp mắt. Tôi tưởng hắn ngủ thiếp đi, cho đến khi thấy giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, nghe hắn gọi tên "Hứa Ấn" suốt đêm. Tôi ngủ vạ vật trên ghế sofa. Hai giờ sáng, nghe thấy tiếng động ngoài hành lang. Hình như là anh trai. Giọng nén xuống như sợ đ/á/nh thức ai: "Tôi đến đón nó." Hàn Tứ nói: "Trình Tập, nói thật đi... Nhìn thấy người trước mặt mà không dám chạm vào có đ/au lòng hơn, hay cả đời không gặp mặt mới khổ sở hơn?" Tiếng bước chân dừng bên cạnh tôi. Anh trai nhẹ nhàng bế tôi lên. Tôi nghe thấy anh nói với Hàn Tứ: "Tôi có được lựa chọn đâu? Chẳng phải em ấy chỉ cho tôi một con đường sao?" Đến khi anh trai đặt tôi vào ghế phụ xe hơi, tôi mới mở mắt hỏi: "Anh ơi, Hàn Tứ trông rất khổ sở, anh ấy sao vậy?" Anh trai chăm chú nhìn đường, đáp: "Hắn ta lừa dối một người, chà đạp chân tình nên bị báo ứng thôi." "Thế còn anh? Sao anh cũng buồn thế?" "Vì anh cũng bị báo ứng rồi." (Hết)