Chương 12

恩恒
Cập nhật:
Tôi đứng dậy, đang định chạy ra ngoài thì một khuôn mặt trắng bệch như người ch*t đ/âm sầm vào mình. Làm tôi sợ đến mức h/ồn bay phách lạc luôn. Nhịp tim cũng ngừng lại đôi chút. Bà lão trước mặt ngược lại có vẻ thích cái đẹp, trên người đang mặc một bộ váy cưới màu trắng, mắt đen như mực, môi đỏ thắm. Nhưng trông cũng có hơi kinh khủng, trên mặt bà lão toàn là nếp nhăn, hơn nữa trát phấn đến mức mặt trắng bệch, rõ là đ/áng s/ợ. Giống như những khe rãnh trên một chiếc cây già được sơn màu trắng vậy. Bà lão vẫn còn chưa mất đi tâm h/ồn thiếu nữ, trong lòng ẩn chứa một linh h/ồn của búp bê. Cũng không biết có phải do trực giác của tôi sai hay không mà lại cảm thấy búp bê này đang nhìn chằm chằm vào mình. Bà lão kia chỉ nhìn tôi một cái rồi quay người đi ngay. “Khụ khụ—” Hai tiếng ho khẽ làm tôi sững người tại chỗ. Không đúng. Bà lão này là đàn ông. Đây là một ông lão mặc đồ phụ nữ. Lúc này, mảnh giấy trong bàn tay tôi đột nhiên động đậy, mép giấy sắc bén cứa vào lòng bàn tay, thật sự rất đ/au. Giống như bị gió thổi, nhưng cửa sổ ở đây được đóng rất ch/ặt, làm gì có gió chứ? Tôi nghi ngờ mở mảnh giấy ra, nhìn vào thì thấy nội dung trên đó đã thay đổi: “Tháo bức tranh tường ở trên hành lang xuống.” Đây là nét bút của anh trai. Tôi đang định tháo bức tranh treo tường ở cuối hành lang xuống như anh bảo. Ai ngờ ông lão thích mặc đồ phụ nữ kia lại không biết từ đâu chui ra nữa. Ông ta cúi đầu, nắm ch/ặt lấy tay tôi. Bàn tay nhăn nheo đó không ngờ lại có sức lực mạnh đến vậy, làm tôi không thể cựa quậy được. Thấy khuôn mặt âm u của ông lão, tôi liền tạm bỏ qua việc cần làm là tháo bức tranh tường xuống mà xốc nổi hỏi: “Ông ơi, ông sao vậy?” Ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô định làm gì?” Tôi nói thật: “Tôi muốn tháo bức tranh tường xuống.” Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt ông lão lại càng tối tăm thêm chút nữa: “Ai bảo cô tháo xuống?” “Anh tôi.” “Anh cô đâu?” Tôi nghẹn lời: “Mất tích rồi ạ.” “Là mất tích rồi, hay là đã ch*t rồi?” Ông lão hỏi tôi với giọng điệu không có ý tốt cho lắm. Nghe một người xa lạ nói về anh mình như vậy, tôi cũng cau mày thật ch/ặt, giọng điệu cũng trở nên không vui: “Ông lão, ông lớn tuổi rồi, tôi tôn trọng ông, nhưng sao ông lại có thể nguyền rủa anh trai tôi như vậy chứ?” Nói xong, tôi lại bổ sung thêm một câu: “Mới đây xong, anh trai tôi vẫn còn gửi tin nhắn cho tôi mà, chắc chắn là anh ấy vẫn còn sống!” Ông lão từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: “Khách sạn này sao có thể có người sống chứ?” Câu nói này ngay lập tức làm tôi khó chịu, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra mà tôi bỗng nhiên trốn thoát được khỏi sự giam cầm của ông ta, lạnh lùng nói: “Ông hết nguyền rủa anh tôi xong lại sang nguyền rủa tôi à? Ông già này bớt khẩu nghiệp, giữ lại chút đức cho mình đi chứ.” Cũng không biết ông già này có nghe vào không, ông ta tiến lại gần rồi thấp giọng nói: “Cái thứ luôn bò ở trên lưng cô, không phải là anh cô đâu.”