Chương 9

恩恒
Cập nhật:
Đột nhiên đôi mắt xanh trắng của người phụ nữ trong màn hình nhìn chòng chọc vào ống kính máy quay, dường như muốn đối mắt với tôi thông qua màn hình. Tôi run cầm cập, hỏi: “Cô là ai?” Cô ta hình như nghe được tiếng nói của tôi, nhếch một nụ cười u ám: “Tôi chính là cô.” Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến đại n/ão tôi n/ổ “Đoàng—--” một tiếng, mắt tối đen lại, chân nhũn ra, may mà tôi kịp thời bám lấy bàn lễ tân. Đương nhiên là cô lễ tân cũng bị gi/ật cả mình. Người phụ nữ trong màn hình từng bước lại gần, mặt cười gằn, từ nhỏ thành lớn, như thể sắp bò ra đây từ màn hình đoạn phim vậy. Tôi chỉ vào màn hình đoạn phim giám sát, hét toáng lên, gào lắp ba lắp bắp: “Tắt, tắt ngay đi.” Cô lễ tân đã nhấn nút tắt rất lâu nhưng đoạn phim đó vẫn không hề biến mất. Cô ta sợ hãi thét lên: “Không tắt được! Aaa, sắp ra rồi!” Tôi quay người, rút ngay dây điện ra khỏi ng/uồn. Nhưng màn hình giám sát như kiểu gặp q/uỷ vậy, vẫn không tắt đi. Ngay khi khuôn mặt dữ dằn của người phụ nữ áp vào trên màn hình định bò qua đây thì một bóng người xẹt qua lôi người phụ nữ kia đi. Tôi thở phào một hơi, may quá, được c/ứu rồi. Khoan đã, tôi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó. Nhìn góc mặt nghiêng của bóng người vừa rồi thì rõ ràng là anh trai tôi. Tôi sẽ không nhận nhầm đâu. Nhìn bóng người đó thì có lẽ là anh trai tôi đã cao lên không ít. Hơn nữa… Tôi đứng dậy kéo thanh thời gian trên màn hình giám sát về phía trước một chút, rồi dừng lại ở một khung hình. Sau đó tôi phát hiện bóng người kia có mấp máy môi, dường như đang nói hai câu. Nhìn chăm chú màn hình rất lâu, tôi mới miễn cưỡng hiểu được một câu trong đó: “404.” Tôi nhất thời chưa phản ứng lại được, 404? Chẳng phải 404 là phòng tạp vụ sao? Đang suy nghĩ thì dường như tôi lại cảm nhận được một bàn tay đang mò tới bả vai tôi từ phía sau lưng. Tôi cứng ngắc từ từ quay đầu lại, sau đó thứ lọt vào tầm mắt của tôi là một bàn tay g/ầy đét trơ xươ/ng. Là tay của người ch*t. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được có người đang ngồi trên lưng tôi hít thở. Khí thở ra phả vào gáy tôi, lạnh buốt và khiến tôi rùng mình. “A!” Tôi liều mạng vắt chân lên cổ chạy về phòng mình như phát đi/ên. Vào tới phòng, tôi cuộn tròn cả người lại trên chiếc giường lớn mà run lên từng cơn. Bên tai chỉ còn tiếng nói của người phụ nữ kia: “Tôi chính là cô.”