Chương 1

琰儿​
Cập nhật:
Tìm thấy một mẩu giấy nhỏ trong phòng khách sạn: "Bất kể ai gõ cửa, cũng đừng bao giờ mở cửa." "Cốc cốc cốc!" Cửa phòng bị người gõ mạnh. "Chồng ơi! Mở cửa mau! C/ứu mạng!" Giọng của tôi từ ngoài cửa vọng vào. Mà lúc này tôi đang trốn ở trong chăn, ôm tay chồng sợ hãi run lẩy bẩy. Chồng tôi hết sức sợ hãi quay mặt sang, hỏi tôi: "Cô là ai?” --- Trời thứ bảy rất đẹp, tôi và chồng tới Vụ Sơn leo núi. Vụ Sơn là khu danh lam thắng cảnh cấp 3A, cao hơn mặt nước biển, phong cảnh đẹp, nổi tiếng do mây m/ù quanh năm lượn lờ trên đỉnh núi. Hai chúng tôi đều là lần đầu tiên đi, không quá quen thuộc với tuyến đường thăm thú, may thay mỗi khúc quẹo ở khu danh lam thắng cảnh đều có bảng chỉ dẫn, đi theo sẽ có thể lên đến đỉnh. Qua giữa trưa trời bỗng thay đổi, mây đen giăng kín, gió thét đi/ên cuồ/ng. Rất nhiều du khách đều đã đ/á/nh trống lùi mà xuống núi về nhà. Nhưng tôi và chồng đều cảm thấy không dễ gì mới tới một chuyến, nên kiên quyết leo lên đỉnh núi check in. Quyết định sai lầm này khiến chúng tôi hối h/ận vô cùng. Một cột mốc đường đã bị gió thổi bay, chúng tôi đã đi nhầm một khúc quẹo, không cẩn thận đã tiến vào núi hoang dã, đi nhầm hướng. Điện thoại không có tín hiệu, GPS cũng không định vị được. Rừng núi nguyên thủy che rợp trời cao, sương m/ù dày đặc giăng đầy bốn phía, mùi cây cối thối nát tràn ngập trong không khí, tiếng gió giống như tiếng gầm rú của động vật. "Không có dã thú đâu nhỉ? Tôi túm ch/ặt cánh tay của chồng, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. "Đừng sợ, trên móc khóa của anh có d/ao quân dụng Thụy Sĩ, đại chiến ba trăm hiệp với gấu chó cũng không sao hết." Chồng tôi nói. Mặc dù căng thẳng muốn ch*t, nhưng tôi vẫn không khỏi phụt cười. ... Trời tối, mưa to đổ xuống. Chúng tôi đã lạc đường mấy tiếng đồng hồ, sức cùng lực kiệt, ướt như gà nhúng nước. Bất kể là điện thoại c/ứu viện của khu danh lam thắng cảnh hay là 110 cũng không gọi được, cũng không nhìn thấy chút dấu vết của con người, chúng tôi gần như đã tuyệt vọng. Đúng trong hoàn cảnh tuyệt vọng thế này, khách sạn nọ đã xuất hiện ở trước mắt chúng tôi. Đó là một tòa nhà xưa cũ rá/ch nát, cao bốn tầng, đứng sừng sững ở rừng cây giữa sườn núi, trong bóng tôi chỉ có thể nhìn rõ đường nét. Nóc tòa nhà treo bốn chữ màu đỏ - "Khách sạn Vụ Sơn". Trên cửa tòa nhà treo một ngọn đèn màu vàng nhạt lẻ loi, ánh sáng yếu ớt lập lòe trong gió mưa mịt m/ù. "Nhìn kìa! Ở đó có người!" Chúng tôi vô cùng mừng rỡ, hô lớn "được c/ứu rồi", chạy như đi/ên tới bên đó. Nhìn thấy một bà cụ tóc bạc phơ trông khách sạn, một mình ngồi bên trong. Tai bà ta có phần nghễnh ngãng, mắt cũng không tốt lắm, chúng tôi tốn rất nhiều sức mới giải thích rõ cảnh ngộ chúng tôi gặp phải cho bà ta, đồng thời hỏi bà ta đường xuống núi đi như thế nào. "Không xuống được... không xuống được." Bà ta chỉ lẩm nhẩm lặp đi lặp lại câu nói này bằng chất giọng khàn khàn. Tôi nhìn điện thoại, đã 10 rưỡi rồi. "Cổng khu danh lam thắng cảnh chắc đã khóa rồi." Tôi nói, "Cho dù đi xuống, e là chúng ta cũng không ra ngoài được." Lúc này cả người tôi ướt đẫm, lạnh run lẩy bẩy, chồng cởi áo khoác của mình khoác cho tôi, anh ấy chỉ mặc áo tay ngắn, cũng lạnh không chịu tiếp được nữa. Với thể lực hiện tại của chúng tôi quả thực không đi tiếp được nữa. Chúng tôi quyết định ở khách sạn này một đêm. Trải qua một cuộc trao đổi vất vả, chúng tôi đã đặt một phòng ở chỗ bà cụ, làm xong thủ tục, nhận lấy một chùm chìa khóa đồng vàng. Trên chìa khóa dán mẩu giấy nhỏ, viết 409. "Tầng 4, phòng thứ 9 từ trái sang." Bà cụ nói.