Chương 5

Cô vốn muốn nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới, vùi đầu vào công việc, liên tục đi công tác, chuyển mình qua những thành phố xa lạ. Có lẽ làm vậy sẽ giúp cô quên đi Tiêu Tự, quên đi những kỷ niệm trong suốt tám năm qua. Nhưng vào những đêm tĩnh lặng không một tiếng động, cô lại tỉnh giấc từ trong những giấc mơ đầy nước mắt, nỗi đ/au thấm sâu đến tận xươ/ng tủy, hóa ra cô không hề mạnh mẽ đến vậy. Cô vẫn đ/au lòng, vẫn đ/au đến mức muốn ch*t đi. Tám năm qua, mỗi lần cô nhượng bộ, mỗi lần cô khoan dung, cuối cùng lại trở thành thứ vũ khí tà/n nh/ẫn hành hạ chính mình trong bóng tối. Nhưng không sao, cô tự nhủ với mình rằng, Nguyễn Kh/inh Châu cô sẽ vượt qua, chắc chắn sẽ vượt qua được. Khi em trai biết cô đã chia tay, nó phấn khích đến mức muốn m/ua hai dây pháo về ăn mừng, thậm chí cả nhà cũng bắt đầu giục cô đi xem mắt. Không chỉ vậy, nó còn cố ý đăng một bài lên mạng xã hội, chúc mừng chị mình đã quay lại cuộc sống đ/ộc thân. Bài đăng đó không hề nhẹ nhàng, mang đầy ẩn ý mỉa mai Tiêu Tự không biết trân trọng, đồng thời chế nhạo Giang Nhiễm là kiểu “trà xanh” điển hình. Ngay lập tức, bài viết này đã gây ra một trận sóng gió trong vòng bạn bè, rất nhiều người bày tỏ sự bất ngờ, thậm chí là khó tin. Đặc biệt là việc Tiêu Tự lại bị đ/á, khiến nhiều người không khỏi cảm thán. Một vài người tò mò còn chủ động nhắn tin cho cô để hỏi han về độ x/á/c thực của câu chuyện. Cô chỉ biết dở khóc dở cười, cũng không khỏi cảm thấy trăm mối ngổn ngang. Đúng vậy, trước đây cô đã yêu Tiêu Tự đến nhường nào, yêu đến mức ai cũng biết, yêu đến mức không cần che giấu. Không phải vì anh ấy có ngoại hình xuất chúng hơn người hay gia cảnh ưu việt, mà chỉ bởi cái khoảnh khắc tình cờ ấy. Đó là một buổi đi dạo, trời bất chợt đổ mưa, nước mưa tích tụ thành những vũng nhỏ bẩn trên mặt đường. Một chiếc xe chạy vọt qua, b/ắn tung tóe nước mưa, cô không kịp tránh đi, chỉ biết luống cuống đứng đó. Và Tiêu Tự đã xuất hiện vào chính lúc ấy. Có lẽ anh ấy chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng ánh mắt anh ấy lướt qua cô đúng khoảnh khắc đó. Không chút do dự, anh kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng chắn lại những tia nước b/ắn tung tóe. “Không bị ướt chứ?” Cô ngập ngừng nép trong vòng tay anh, ngửi thấy hương thơm dịu dàng thoang thoảng, nhỏ giọng đáp lời cảm ơn. Anh chỉ mỉm cười, sau đó nhặt tấm thẻ học sinh tôi đ/á/nh rơi, chậm rãi đọc từng chữ: “Nguyễn Kh/inh Châu.” Đôi môi mỏng khẽ mở khẽ khép, giọng nói trầm ấm, đến cả cái tên của tôi cũng trở nên hay đến lạ. Cô ôm ch/ặt balo, tim đ/ập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực. “Không sao đâu, đi thôi.” Anh lau khô tấm thẻ rồi đưa lại cho tôi, cùng tôi đi chung chiếc ô trở về. Cô đỏ mặt gật đầu, không nhanh không chậm bước cạnh bên anh, dưới ánh đèn đường vàng ấm hắt xuống đôi vai anh, xuống mái tóc và góc nghiêng khuôn mặt anh. Những vòng sáng của ánh đèn đường hòa quyện lại, tạo nên bóng hình cao lớn của anh, và rồi, in hằn sâu trong trái tim tôi. Có lẽ, tình yêu luôn đến một cách mãnh liệt và không thể lường trước, khiến người ta không cách nào né tránh, cũng chẳng thể kháng cự. Và thế là, Cô lao đầu vào một mối tình thầm lặng, bắt đầu những ngày tháng không ngừng nhớ nhung Tiêu Tự. Cô chưa từng nghĩ, cái khoảnh khắc ấy đối với anh chỉ đơn thuần là lòng tốt. Nhưng cô lại quá tham lam, đến mức dám mơ tưởng về một con đường dài phía trước, sẽ bên anh mãi mãi. 6. Cuối năm, công việc bận bịu cũng đã hoàn thành. Nhân lúc rảnh rỗi, cô quyết định tìm một nơi ở mới, chọn ngày đẹp rồi chuyển vào. Trong khoảng thời gian đó, em trai cô liên tục gọi điện đến than phiền, nói rằng vì cô đã chặn mọi cách liên lạc của Tiêu Tự, lại thường xuyên đi công tác nên khi anh ta đến công ty cũng không tìm thấy cô. Khi em trai cô đến ngăn anh ta lại, lại bị anh ta tra hỏi chất vấn Cô bảo em trai hãy chịu đựng một chút, đợi Tiêu Tự hết kiên nhẫn thì anh ta sẽ tự rời đi. “Chị à, chị có nhất thiết phải tuyệt tình như vậy không? Gần đây Tiêu Tự có vẻ rất tội nghiệp, g/ầy hẳn đi, trông tiều tụy lắm.” Hiếm lắm mới thấy em trai nói tốt về Tiêu Tự vài câu, Kh/inh Châu bèn trêu chọc cậu ấy: “Có đến mức đó đâu, hay em cũng thấy ‘xót’ cho anh ấy?” “Chị nói gì thế, em xót gì anh ta chứ, em chỉ thấy không đáng cho chị thôi. Dù trước kia Tiêu Tự có tệ đến đâu thì chị cũng đã vì anh ta mà đ/au khổ, chịu biết bao uất ức, chị thực sự sẵn sàng từ bỏ sao? Em trai cô bắt đầu kể lể về những đ/au khổ mà tôi đã trải qua. Cô biết cậu ấy đang cố gắng giúp mình làm hòa với Tiêu Tự, nhưng cô cảm thấy như cậu ấy đang cố gắng múc nước đổ bể. Nhìn thấy anh ta như vậy, cô thật sự muốn buông tay, bởi vì trong suốt tám năm qua cô đối với anh ta hoàn toàn là chân thành. Em trai cô cũng nghĩ rằng cô chỉ đang tức gi/ận nhất thời, sau này sẽ hối h/ận. Có lẽ Tiêu Tự thực sự đã thay đổi, nhiều năm bên nhau đã khiến anh ấy dần yêu tôi. Chỉ cần cô bỏ qua, có lẽ hai người vẫn có thể quay lại với nhau. Giống như một trò chơi đã hoàn thành 99%, chỉ cần chờ thêm 1% nữa là có thể thắng cuộc. Côb hiểu điều đó, nhưng cô cảm thấy quá mệt mỏi, mệt mỏi vì đã cố gắng hết mình mà không có kết quả. “Có gì phải tiếc nuối chứ, chị và Tiêu Tự sẽ không cơ hội nào nữa.” Thấy cô nói vậy, Kh/inh Phàm cũng không nói thêm nữa, chỉ bảo nếu cô cảm thấy không ổn thì cứ đến tìm cậu ấy, đừng chịu đựng một mình. Cô mỉm cười gật đầu, nhưng khi cúp máy, cô lại cảm thấy trống rỗng. Những lời của em trai cứ chạy lo/ạn trong đầu cô: “Chị có nhất thiết phải tuyệt tình đến vậy không?” Thực ra, bản thân cô cũng không chắc chắn liệu mình đã hoàn toàn quên được Tiêu Tự hay chưa. Dù sao thì mọi vui buồn của cô đều gắn liền với anh ta trong khoảng thời gian dài. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, anh ta lại trở thành một gánh nặng trong lòng cô, giống như một cái dằm mắc vào cổ họng, rút ra thì khó, nuốt vào thì đ/au. Kh/inh Châu hít một hơi thật sâu, lấy tay che mắt lại, cố gắng kìm nén nước mắt, tự hỏi liệu những nỗ lực mà cô đã bỏ ra cho mối tình này có đáng không? Không có gì đáng buồn cả, nhưng tại sao mỗi khi nghe em trai nhắc đến Tiêu Tự, cô vẫn cảm thấy đ/au lòng? “Ting.” Màn hình điện thoại sáng lên, thông báo pin sắp hết. Tôi đứng dậy định tìm sạc pin thì hình nền điện thoại đã tự động chuyển sang một bức ảnh khác. Trong ảnh là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, đang quay đầu nói chuyện với ai đó, đôi mắt trong sáng, nụ cười ấm áp. Đó là bức ảnh tôi đã lén lưu lại từ diễn đàn của trường, lúc đó cậu ấy đang nói chuyện cùng với Giang Nhiễm. Những ký ức đã bị lãng quên bỗng chốc ùa về, cô không kìm được mà bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt lăn dài trên màn hình lạnh lẽo, nhưng không thể chạm vào những ký ức đã xa. Bỗng chốc cô lại tự hỏi mình, nếu quay lại quá khứ, liệu cô có yêu Tiêu Tự không? Có lẽ là có, bởi vì vào thời điểm đó, Tiêu Ngự là người tỏa sáng nhất trong cuộc đời cô, là người mà Nguyễn Kh/inh Châu cô luôn ngưỡng m/ộ. Nhưng mặt trăng chỉ có một, còn ánh trăng lại chiếu rọi khắp muôn nơi, còn cô chỉ là một trong vô vàn những người ngắm ánh trăng ấy.