Chương 19

Tháng Chín
Cập nhật:
Hứa Mộc Thần không hề mạnh mẽ như cậu ấy thể hiện. Dù sao cũng là bạn thân ba năm, tôi hiểu tính cách của cậu ấy đôi chút. Chỉ là cậu ấy che giấu rất kỹ, chỉ thể hiện mặt nóng nảy của mình ra, như thể làm vậy sẽ bảo vệ được bản thân. Nhớ lại một vài chi tiết nhỏ trước đây, tôi nhận ra tâm tư cậu ấy thật sự quá nh.ạy cả.m. Tôi cố chạy thật nhanh để đuổi kịp cậu ấy. "Hứa Mộc Thần, đợi chút, chị đây đang đi giày cao gót! Cậu muốn làm g/ãy chân tôi à?" Người bị lệch múi giờ mà vẫn có thể chạy nhanh như gió vậy. Khi tôi dừng lại thở hổ/n h/ển, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi: "Cậu đuổi theo làm gì? Chúng ta chẳng phải đã tuyệt giao rồi sao?" "Hứa Mộc Thần, là tuyệt giao rồi, nhưng đâu nói là không thể làm hòa chứ. Ly hôn còn có thể tái hôn, chúng ta không thể làm lành à? Cho tôi cơ hội đi." Cậu ấy mắt đẫm lệ nhưng lại bật cười: "Tôi và Trần Thành chia tay từ lâu rồi, hôm đó gặp cậu xong là chia tay luôn." "Chuyện đó không còn quan trọng nữa." "Tôi n/ợ cậu một lời xin lỗi." "Tôi cũng có lỗi." Nếu tôi cảm nhận được tâm trạng cậu ấy sớm hơn, có lẽ đã không gây tổn thương cậu ấy đến lần thứ hai. "Trình Gia, cậu thật sự rất tốt, rạng rỡ, những gã đàn ông đó đều không xứng với cậu. Tôi chỉ cần ngoắc ngón tay họ liền mắc câu, họ hoàn toàn không xứng với cậu." "Tôi biết, tôi đều biết." Nước mắt của tôi không kìm được, bởi ngay lúc đó, tôi chợt nhớ ra tên loại th/uốc mà Hứa Mộc Thần vẫn uống. Tôi đã thấy nó trên bàn của mẹ tôi vài năm trước, đó là th/uốc đặc trị trầm cảm. "Mộc Thần, tôi sẽ chia tay Hứa Dịch. Tôi và chú ấy vốn không hợp, chúng tôi chỉ giả vờ yêu nhau vì lợi ích của công ty thôi." "Trình Gia, trong lòng em đối với tôi chỉ là diễn kịch thôi sao?" Tiếng Hứa Dịch vang lên sau lưng tôi, tôi không quay đầu lại, chỉ gật đầu: "Ừm, đúng vậy, tất cả đều là hiểu lầm, nếu sếp Hứa nghiêm túc thì không hay rồi." Nói xong câu đó nước mắt tôi trào ra, nói không động lòng là giả nhưng không hợp là thật. "Được, cô đã nói vậy, sau này sẽ không còn liên quan đến cô nữa." Hứa Mộc Thần nhìn thấy biểu cảm của tôi, vốn dĩ còn mang theo oán gi/ận, cô đột nhiên hét lên: "Hứa Dịch, ông là kẻ hèn nhát! Người phụ nữ ông thích tại sao không cố gắng hơn một chút? Nếu năm xưa ông cố gắng, mẹ tôi đã không ch*t. Bây giờ ông từ bỏ, cả đời này ông sẽ không bao giờ có được người khiến ông rung động nữa!" Tôi há hốc mồm, không ngờ Hứa Mộc Thần vừa bị t/át lại có thể dũng cảm như vậy. Không cần quay đầu lại tôi cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt của Hứa Dịch, chắc chắn đen như than, có thể vắt ra nước. May mà lúc này không có mấy người qua lại, nếu không cảnh tượng quái dị của chúng tôi sẽ bị chụp lại không ít. "Mộc Thần, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tôi vẫy tay gọi Hứa Mộc Thần. "Không tới đâu, tôi chẳng có gì để nói với cậu cả, muốn tâm sự với tôi à, được thôi, trừ khi cậu thật sự trở thành mẹ kế của tôi." Hứa Mộc Thần nhăn mặt làm bộ mặt nghịch ngợm. Tôi mím môi, đ/á tung đôi giày cao gót, chạy về phía cậu ấy. Tôi không tin mình, một cao thủ đai đen lại không thể đuổi kịp một cô nhóc như cậu ấy? Thực tế chứng minh, tôi đã tính sai. Hứa Dịch ở sau lưng tôi hét lên: "Trình Gia, con bé là quán quân chạy cự ly ngắn, em không thể đuổi kịp con bé đâu." Ch*t ti/ệt, sao chú không nói sớm! Tôi giẫm phải mảnh kính rồi!