Chương 10
Câu nói đó của tôi là chân thành.
Hứa Mộc Thần có gia đình tốt, việc học hành chẳng khác gì trò chơi, muốn gì được nấy, không giống như mẹ tôi - một nữ doanh nhân tự thân, tự mình vươn lên.
Bố tôi qu/a đ/ời sớm, để lại một mớ hỗn độn.
Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi phải học hành chăm chỉ, làm việc hết mình, cố gắng để sau này có thể làm chủ cuộc đời.
Tôi biết bà muốn tôi sau này sống tốt hơn bà.
Bà từng b/án hoành thánh, mở sạp, chạy doanh số b/án hàng, làm đủ mọi việc để trả n/ợ và nuôi tôi ăn học.
Khi tôi lên đại học, bà cuối cùng cũng g/ầy dựng được sự nghiệp cho riêng mình.
Nhưng so với Hứa Mộc Thần, người sinh ra đã ngậm thìa vàng, sự nghiệp của mẹ tôi chỉ như một doanh nghiệp nhỏ mà thôi.
Tôi không thể quên cảnh mẹ tôi bật khóc nức nở giữa đêm khi kho hàng bị ngập nước vì mưa lớn.
Không thể quên cảnh mẹ tôi bị người ta cầm chổi đ/á/nh đuổi khi đi b/án hàng.
Không thể quên lúc bà tươi cười uống rư/ợu c/ầu x/in người ta khi mới khởi nghiệp.
Hứa Mộc Thần sẽ không bao giờ hiểu được hai từ "cố gắng" viết như thế nào.
Trước đây tôi cứ nghĩ là lỗi do gia đình cô ta.
Mẹ cô ấy qu/a đ/ời sớm, gia đình chắc chắn chiều chuộng cô ta nhiều hơn.
Khi tôi đang miên man suy nghĩ, Hứa Mộc Thần lao tới, dùng bộ móng tay mới làm của mình cào vào mặt tôi.
"Trình Gia, từ hôm nay chúng ta không còn là bạn nữa! Tuyệt giao!"
Tôi nhìn cô ta, khuôn mặt nhăn nhó trông thật đ/áng s/ợ.
Công chúa nhỏ dù sao vẫn là công chúa nhỏ, không có tôi làm bạn thì cô ta vẫn sẽ có nhiều bạn khác.
"Ừm." Tôi khẽ đáp lại.
Cô vẫtan chưa ng/uôi gi/ận: "Cậu cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải rời khỏi công ty của bố tôi. Cậu không xứng với ông ấy!"
Tôi đứng đó, nhìn cô ta t/át tôi một cái rồi bỏ đi, sau đó vang lên một tiếng động lớn.
Hứa Dịch bước đến, điềm nhiên nói một câu: "Trẻ con không hiểu chuyện, em đừng chấp nhặt."
Môi tôi khẽ run lên, đúng là người được yêu chiều thì khác.
"Vâng, Mộc Thần đúng là không hiểu chuyện, sau này vẫn cần có người dạy bảo, không thể cứ chiều mãi. Tôi xin phép về trước, thứ hai tôi sẽ đến nhận việc."
Tôi đi ngang qua Hứa Dịch, cố tình để bên mặt bị cào chảy m/áu quay về phía chú ấy, nước mắt như sắp rơi.
Khi tôi đi qua, chú ấy nắm lấy cánh tay tôi:
"Mặt bị thương rồi, cần xử lý một chút."
Tôi không ngờ chú ấy lại cẩn thận như vậy, tự tay giúp tôi sát trùng vết thương, còn thổi nhẹ rồi hỏi tôi có đ/au không.
"Sếp Hứa coi tôi như trẻ con sao?"
Chú ấy mỉm cười: "Lúc nhỏ Mộc Thần hay ngã bị thương, tôi quen rồi."
Nói đến đây ánh mắt chú ấy thoáng buồn, tôi biết mình cũng có lỗi nên không dám nói gì thêm.
Rốt cuộc thì người làm bố chắc chắn sẽ đứng về phía con gái nhiều hơn.
"Đã muộn rồi, tôi phải về nhà thôi, không thì mẹ tôi sẽ lo."
Tôi vội đứng dậy, chú ấy gọi lại: "Tôi m/ua cho em quần áo và giày mới rồi, hôm qua cái kia chắc không mặc được nữa."
"Cảm ơn sếp."