Khi Hôn Nhân Chúng Ta Kết Thúc

Su Cam
Cập nhật:

Chương 113. Không tin

Buổi chiều, Lâm Hi Nghiên đón Tiểu Uyên tan học rồi đưa con bé đến tiệm hoa của mình. Vài tháng trước, khi làm thủ tục nhập học cho Tiểu Uyên, Diệp Thành đã chọn một trường mầm non quốc tế nằm gần cửa tiệm cô. Anh nghĩ như vậy sẽ tiện cho cả hai, vì trường mầm non thường tan học sớm hơn giờ tan tầm ở công ty khoảng nửa tiếng đến một tiếng, còn anh đôi khi phải giải quyết công việc đến tận khuya, nên việc đón Tiểu Uyên tan học hàng ngày thường do Lâm Hi Nghiên đảm nhận. Hai mẹ con ở lại tiệm hoa đến hơn tám giờ tối, nhân viên làm thêm cuối cùng trong cửa tiệm cũng đã được Lâm Hi Nghiên cho về sớm để ôn bài. Từ sau khi đậu đại học, cô không có nhiều thời gian cho tiệm hoa nữa. Diệp Thành đã gợi ý cô nên thuê một người quản lý để thay cô điều hành mọi việc, đồng thời chia ca để thuê thêm vài nhân viên bán thời gian. Khi nào không có tiết học thì ghé qua cửa tiệm một lúc, thể hiện uy phong của bà chủ, chỉ cần ngồi một chỗ, rồi chỉ tay năm ngón thôi. Nhưng mấy chuyện đó cũng chỉ có Diệp Thành dám nghĩ, Lâm Hi Nghiên không bận thì thôi chứ nếu đã đến cửa tiệm thì cô không bao giờ có thể ngồi yên được. Thấy giờ này cũng sẽ không còn ai đến mua hoa nữa, cô ra ngoài, mang những bó hoa trưng bày trước cửa vào bên trong. Tiểu Uyên  giống như một con sóc nhỏ lăng xăng chạy theo giúp mẹ, khi thấy Lâm Hi Nghiên quét dọn sàn nhà, con bé cũng lúi húi gom mấy cành hoa hơi bị héo hoặc bị cắt lệch đã bỏ đi lại một chỗ, tìm một miếng giấy gói đơn giản rồi bó lại thành một bó hoa nhỏ xinh xắn, còn háo hức khoe với Lâm Hi Nghiên: "Ẹp hong mẹ? Nào ba dề Uyên tặng cho ba nha!" Nghe Tiểu Uyên nhắc đến Diệp Thành, Lâm Hi Nghiên khựng lại một nhịp, chuyện điện thoại buổi sáng đến giờ cô vẫn còn thấy bực. Đã "xuống nước" trước gọi điện cho rồi mà tên kia vẫn còn chành chọe với cô... Lên mặt cho ai xem chứ? Tôi không có dễ tính như hồi xưa đâu! - Nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang tươi cười rồi bỗng chốc ỉu xìu của con gái, trái tim Lâm Hi Nghiên như bị ai bóp nghẹt. Cô biết con bé đang rất nhớ ba, mà hình như... Có lẽ vì "mẫu tử liền tâm", mà cô cũng có chút nhớ nhung người đàn ông đó - Lâm Hi Nghiên cứ thế tự nhủ, mọi xáo trộn trong lòng cô đều là do Tiểu Uyên mà ra... Đúng vậy, chắc chắn là tại con bé. Reng reng... Tiếng chuông điện thoại của Lâm Hi Nghiên đột ngột vang lên, cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khóe miệng bất giác muốn cong lên nhưng rồi lại mím chặt lại. Vừa bắt máy, còn chưa để người kia kịp nói gì cô đã cao giọng lên tiếng trước, ý tứ nghe ra còn có chút giận hờn: "Nói sẽ không làm phiền tôi mà!" Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, Lâm Hi Nghiên mơ hồ nghe thấy tiếng cười rất khẽ của người đàn ông truyền đến bên tai mình. Rất nhanh sau đó cô còn nghe thấy cả tiếng hắng giọng, rồi Diệp Thành cũng trầm giọng đáp: "Em đến bệnh viện thành phố đi." Vừa nghe thấy hai từ "bệnh viện", tim Lâm Hi Nghiên như hẫng đi một nhịp, sự lo lắng đột ngột khiến giọng cô trở nên đứt quãng: "Anh... Anh có làm sao không?" Diệp Thành không cần nhìn cũng có thể mường tượng ra vẻ mặt hốt hoảng của Lâm Hi Nghiên lúc này. Anh sung sướng cười hắt ra một hơi, giọng điệu không giấu nổi vẻ trêu chọc, móc mỉa: "Lo cho anh như vậy thì đừng cứng miệng." Lâm Hi Nghiên ngượng đến mức mặt nóng ran như lửa đốt, cô nghiến răng mắng một tiếng: "Cút!" Cái người này còn có thể giở trò cợt nhã được thì chắc chắn là không sao rồi. Nếu anh có chết thật thì cô cũng chẳng thèm đến nhặt xác cho anh! Diệp Thành kìm lại ý cười thỏa mãn trong lòng mình, vẫn là phải đi vào chuyện chính. Anh thở ra một hơi nặng nề, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc nói: "Là Tiểu Vũ... Em ấy có chuyện rồi!" "..." Diệp Thành nghiến răng chịu đựng cơn đau, anh dùng lưỡi đẩy nhẹ vào phần gò má đang nóng ran, lắc đầu trấn an Lâm Hi Nghiên. Nhưng trong lòng đang thầm chửi thề, "Má! Cái thằng chó này." Thấy Diệp Thành không bị gì nghiêm trọng, Lâm Hi Nghiên đẩy nhẹ anh sang một bên, ánh mắt khi quay sang nhìn Dương Dịch Hoài còn khẽ lườm một cái, rồi nhanh chóng thu lại vẻ khó chịu, mệt mỏi nói: "Dương Dịch Hoài... Anh bình tĩnh lại đi, em không tin anh Minh sẽ làm vậy với Tiểu Vũ..."