Khi Hôn Nhân Chúng Ta Kết Thúc

Su Cam
Cập nhật:

Chương 114. Căn dặn

Dương Dịch Hoài khựng lại, thở mạnh ra một hơi đầy kìm nén. Lâm Hi Nghiên có thể thấy rõ anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận như thế nào để không bùng nổ với cô. Nhưng sự tức giận nghẹn ứ trong lòng anh vẫn khó mà nuốt trôi, Dương Dịch Hoài khẽ bật ra một tiếng cười nhạt nhẽo, hắng giọng nói: "Ha... Mọi chuyện rành rành trước mắt... Em còn có thể không tin sao?" Lâm Hi Nghiên hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào, cô ấp úng mãi không nói được thành lời. Đúng là cô không thể tin, nhưng lại chẳng có bất cứ bằng chứng nào để biện minh cho Phó Thiên Minh. Đúng lúc này, giọng nói khàn đặc, đứt quãng của Phó Thiên Minh vang lên từ phía sau lưng, cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của cô: "Tao tuyệt đối không có khả năng làm vậy với Tiểu Vũ." "Tại sao tao phải tin mày?" Dương Dịch Hoài cau mày, khó chịu hỏi lại. Phó Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy Lâm Hi Nghiên về bên cạnh Diệp Thành, rồi bước lên đối diện với Dương Dịch Hoài, chậm rãi nói từng tiếng một: "Tiểu Vũ... là em gái tao." Lâm Hi Nghiên bàng hoàng mở to hai mắt, con ngươi dại ra nhìn chằm chằm Phó Thiên Minh vì quá sốc, nhưng khi nghe thấy tiếng cười khẩy đầy trào phúng của Dương Dịch Hoài, cô nhíu mày, dời ánh mắt đi. Lâm Hi Nghiên nghĩ chắc chắn mình đã hiểu sai ý của Phó Thiên Minh, "em gái" ở đây chắc là anh ấy coi Trình Túc Vũ như em gái mà thôi, chứ không phải là em gái ruột thịt như cô đang nghĩ. Ngay cả Dương Dịch Hoài từ đầu cũng đã nghĩ như vậy, nên mới bầy ra bộ dạng khinh khỉnh, mỉa mai nói: "Ha... Lúc trước tao cũng nói như mày... Giờ thì em ấy mang thai con của tao rồi." Lâm Hi Nghiên cau mày nhìn Dương Dịch Hoài, khóe miệng cô khẽ động, không hiểu sao mấy lời vô liêm sỉ như vậy mà anh cũng nói ra được? Đối diện với sự chế nhạo của Dương Dịch Hoài, Phó Thiên Minh chỉ biết thở dài một tiếng nặng nề, rồi bất lực, gằn giọng nói lại: "Trình Túc Vũ... là em gái ruột của tao." "..." "Cùng... mẹ... khác... cha." "..." Đến hơn mười giờ tối, tình trạng của Trình Túc Vũ cũng đã đỡ hơn, có thể mở miệng chậm chạp nói vài ba câu ngắn. Anh em nhà người ta vừa đoàn tụ, Lâm Hi Nghiên và Diệp Thành đều cảm thấy không tiện ở lại làm phiền. Trước khi ra về, Lâm Hi Nghiên đã tách ra nói chuyện riêng với Phó Thiên Minh ở một góc hành lang bệnh viện. Diệp Thành ban đầu còn cau mày tỏ vẻ không vui, nhưng anh không nói gì, chỉ đứng cách đó khoảng năm mét, lặng lẽ chờ Lâm Hi Nghiên. Lâm Hi Nghiên vẫn chưa hết bàng hoàng sau những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, đến giờ đứng trước Phó Thiên Minh, cô vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã biết bà Phó mà trong miệng mọi người hay gọi chỉ là mẹ kế của Phó Thiên Minh. Mẹ ruột của anh đã ly hôn với ông Phó từ khi anh còn rất nhỏ, và hôm nay cô mới ngỡ ngàng khi biết được, bà ấy cũng chính là người mẹ đã qua đời hơn mười năm trước của Trình Túc Vũ. "Sao anh không nói em biết sớm?" Lâm Hi Nghiên khẽ hỏi, giọng điệu không giấu nổi sự trách móc. Tính luôn từ khi cô sinh ra, hai người cũng đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, Trình Túc Vũ lại là bạn thân nhất của cô, một chuyện quan trọng như vậy, tại sao Phó Thiên Minh lại giấu nhẹm một mình, điều gì khó nói ra, cô cũng có thể nói giúp anh vài lời mà! Phó Thiên Minh khẽ nhếch môi cười, vết rách ở khóe miệng bị kéo căng khiến anh đau đến nhăn mày, nhưng anh cố gắng không để lộ vẻ khó chịu. Ánh mắt anh nhìn Lâm Hi Nghiên, mang theo một chút ý cười khó xử, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn làm đảo lộn cuộc sống em với Tiểu Vũ." "Em ấy... Hay em, đều rất quan trọng đối với anh." Đối với Phó Thiên Minh hiện tại, hai người con gái quan trọng nhất trong lòng anh đều đã có cuộc sống, gia đình của riêng họ. Việc Trình Túc Vũ có thêm hay không có một người anh trai như anh cũng không còn quá quan trọng. Anh chỉ mong cô ấy có thể sống vô ưu vô lo, yên ổn bên cạnh người cô ấy yêu... Còn Lâm Hi Nghiên lại là người luôn nghĩ cho người khác, Phó Thiên Minh biết, nói ra chuyện này có lẽ cũng chỉ khiến cô thêm phiền lòng, nên anh nghĩ rồi cũng đành thôi. Lâm Hi Nghiên không phải không nghe ra được chút tình cảm ẩn ý trong câu trả lời của Phó Thiên Minh. Cô có chút khó xử, nên cố cười gượng gạo, lảng tránh ánh mắt anh. Sự chân thành đến mức có phần day dứt của người đàn ông này khiến cô cảm thấy mình như đang nợ anh điều gì đó. Nhưng trái tim cô đã đặt ở chỗ một người khác, những xao động nhẹ nhàng trước Phó Thiên Minh, nếu có, cũng chỉ là sự thương cảm, không hơn không kém. Phó Thiên Minh nhìn vẻ mặt lúng túng, né tránh ánh mắt mình của người con gái trước mặt mà không khỏi tự giễu trong lòng. Dù sao cũng hiếm có cơ hội được nói chuyện riêng với nhau như thế này, anh cũng muốn cho mình đáp án mà anh đã ngờ vực, cảm thấy tiếc nuối suốt bao nhiêu năm qua. Anh hít sâu một hơi, giọng trầm xuống hỏi: "Nghiên Nghiên... Nếu năm đó, anh nói rõ lòng mình với em, em có bằng lòng đợi anh không?" Lâm Hi Nghiên ngước mắt lên nhìn Phó Thiên Minh. Cô không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, mà dường như cũng chẳng cần suy nghĩ gì, chỉ khẽ cười lắc đầu, rồi nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi!" Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi anh, dù trong lòng vẫn còn chút luyến tiếc, nhưng anh vẫn dồn hết chút dũng khí ít ỏi còn lại nói với Lâm Hi Nghiên mấy lời, tựa hồ như đang tự căn dặn bản thân mình: "Đừng tự lừa mình dối người, đừng tự bạc đãi bản thân... Không phải lúc nào con người cũng lựa chọn sai lầm đâu."1