Chương 1
Ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, trong ký túc xá yên tĩnh không thôi.
Tôi trở mình, thuần thục tìm tên một người bạn tốt trong wechat là "công tử Bạc Liêu".
Tôi trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
[Ông xã, cậu có thể mang đến cho tôi một phần cháo bát bảo và tiểu long bao ở căn tin không?]
Một lúc sau người kia mới trả lời:
[Ninh Gia, cậu, cậu đừng dùng voice chat gọi tôi, gõ chữ đi.]
Tôi ngái ngủ ngáp một cái, thản nhiên nói:
[Hôn hôn ông xã nè, nghe cậu hết.]
[Nhân tiện, lúc về cậu qua bưu điện cầm giúp tôi ba đơn chuyển phát nhanh nhé ông xã.]
Phía bên kia im lặng lâu lắm, cuối cùng khó chịu trả lời: "Được."
Tôi cất điện thoại lại, cười khẩy.
Phải nói thật, tôi có thể tưởng tượng được lúc này Chu Thành đang cầm điện thoại, mặt đỏ bừng như tôm luộc, x/ấu hổ vô cùng.
Hiếm khi tôi cảm thấy tội lỗi một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Ai bảo tính tình Chu Thành tốt như thế?
Người khác nếu có dáng người chuẩn và khuôn mặt đẹp trai như hắn thì dù xuất thân từ một gia đình bình thường thì họ cũng đã thành danh từ lâu rồi.
Nhưng Chu Thành ngày nào cũng nói ít, đến lớp thì luôn đúng giờ, thời gian rảnh thì làm việc b/án thời gian để ki/ếm tiền sau giờ học.
Người khác trêu ghẹo hắn, hay bóng gió gì, hắn đều không hiểu.
Vốn dĩ hắn không thông minh lắm, lại luôn đóng kín, không để một chút gió nào lọt vào.
Chẳng khác gì một người chất phác, thật thà, ngốc nghếch.
Còn tôi, một đứa lười biếng, sao có thể bỏ qua một công cụ hình người ưu tú này chứ?
Vì vậy tôi cố tình giả làm gay, gọi hắn là chồng, trêu chọc hắn, quyến rũ hắn, chỉ để hắn làm người chạy vặt cho tôi.
Từ việc nhỏ như m/ua cơm hay nhận chuyển phát nhanh.
Đến việc lớn là nhờ hắn giúp làm bài tập các môn chuyên ngành, thậm chí yêu cầu hắn giặt tất cho tôi.
Chu Thành mới đầu sửng sốt, không hiểu, rồi mặt đỏ cãi lại, giờ đây đã mặc nhận và trở nên ngoan ngoãn vâng lời, rõ ràng là đã bị tôi bẻ cong rồi.
Tôi đắc ý bắt chéo chân.
Dù sao thì hắn cũng là người tính tình tốt, dù sau này hắn phát hiện ra tôi đang đùa giỡn với tình cảm của hắn.
Tôi e rằng người này sẽ chỉ im lặng chịu đựng.
Cuộc sống, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
2
Lúc tôi nhàn nhã tắm rửa xong, Chu Thành đã trở lại ký túc xá.
Hắn kéo một chiếc ghế ngồi trước bàn của tôi, đang cúi đầu gọt bỏ những mảnh gỗ nhỏ trên chiếc đũa dùng một lần cho tôi.
Góc nghiêng đẹp trai và góc cạnh rõ rệt.