Chương 4
Từ ngày đầu tiên vào vương phủ, ta đã nghe thấy những lời bàn tán của đám hạ nhân.
"Trông cô ta giống tiểu thư nhà họ Tống, Tống Thư quá..."
"Ài... Tống riểu thư đã gả cho Bắc An Vương được ba năm rồi, nhưng điện hạ dường như vẫn không thể quên nàng."
"Không phải sao, trong thư phòng của điện hạ vẫn treo bức chân dung của Tống tiểu thư mà."
Họ rất nhanh nhận ra ta đã nghe được liền không dám nói thêm, vội vã giải tán.
Ta nhún vai.
Có gì đâu mà phải xoắn lên.
Chẳng phải là cái trò thay thế thường thấy sao?
Hồi đó khi ta còn nghèo khó, theo một ông lão kể chuyện đi khắp giang hồ, ta đã nghe không ít chuyện tương tự.
Cái chiêu này ta quen thuộc lắm.
Hơn nữa, ta chẳng quan tâm.
Ta vào thư phòng của Sở Kỳ An, nhìn thấy bức chân dung của Tống Thư.
Trong bức tranh, thiếu nữ mặc váy lục la, dáng vẻ thanh tú, thực sự rất đẹp.
Ta giống nàng ta thì đã sao?
Trong thiên hạ, mỹ nhân đều có nét giống nhau thôi.
Vì vậy sau đó, Sở Kỳ An đưa cho ta một bộ váy lục la, ta lập tức mặc vào.
Hắn bảo ta học cầm kỳ thi họa, ta liền học ngay (mặc dù học một cách qua loa).
Cho đến một ngày nọ, trong ôn các, Sở Kỳ An uống rất nhiều rư/ợu, hôn ta.
Ta nhìn hắn.
Áo choàng màu đen, tóc đen xõa dài, chân mày thanh tú, khi đến gần ta ngửi thấy hương hoa mai lạnh lẽo trên người hắn.
Hắn ôm ta, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn, cùng với ng/ực săn chắc và vòng eo thon gọn.
Ta r/un r/ẩy tự nói với mình: "Khương Tụng, ngươi có phúc gì mà được ăn ngon thế này!"
Sở Kỳ An không biết sự r/un r/ẩy của ta là vì phấn khích.
Hắn tưởng rằng ta sợ hãi.
Hắn bế ta lên giường ấm, nhẹ nhàng nói bên tai ta: "Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng với nàng."
Sau đó, hắn ngắm nhìn khuôn mặt ta, một lúc lâu, rồi đưa tay tắt đi cây nến trên đầu giường.
Thực ra dù các hoàng tử chưa cưới vợ, nhưng có một thị thiếp bên cạnh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Sở Kỳ An, hắn lại là lần đầu tiên.
Không ai có thể tưởng tượng được, lục hoàng tử lúc bình thường lạnh lùng, trầm tĩnh, lại hoàn toàn khác khi l/ột bỏ lớp áo bào trắng tinh kia.
Hắn khiến ta mệt lả đến sáng mới ngủ.
Sau đó, mỗi lần Sở Kỳ An vào phòng ta, đều đến sáng mới chịu để ta nghỉ ngơi.
Sở Kỳ An thật sự rất tốt với ta.
Trong cung ban thưởng cho mỗi hoàng tử một đĩa vải quý, ta ăn hết mà chẳng để phần nào cho Sở Kỳ An.
Sở Kỳ An chỉ mỉm cười xoa đầu ta:
"Ta nhớ rồi, A Tụng thích ăn ngọt."
Từ đó trở đi, hễ có đồ ngọt hay trái cây ngon, Sở Kỳ An đều nghĩ đến ta đầu tiên.
Những thứ khác như y phục, vật dụng thì không bao giờ thiếu phần ta.
Hắn nói: "A Tụng, trong vương phủ không có nữ nhân khác, bạc là để cho nàng tiêu."
Vậy là ta chẳng khách khí, bắt đầu tiêu xài hào phóng giúp đỡ những huynh đệ nghèo khó của ta.
Các ngươi biết không, người trong giang hồ nhìn thì oai phong lắm, nhưng thực ra nghèo rớt mồng tơi.
Mà dù Sở Kỳ An có là hoàng tử không được sủng ái nhất, thì hắn vẫn vô cùng giàu có.
Sở Kỳ An đã nói như vậy, nên bất kỳ ai trong giang hồ tìm đến ta mượn tiền, ta đều hào phóng cho v/ay.
Mẹ của Trương đại hiệp bị bệ/nh nặng?
Không sao, ta mời danh y, thuê tám tiểu tỳ chăm sóc lão thái thái!
Các nữ đệ tử của Ngọc Thanh Cung không có tiền m/ua áo mùa đông?
Không sao, ta lập tức đưa một đống ngân phiếu cho tiệm may, tiện thể đặt mỗi người một bộ trang sức!
Lầu của Phi Ưng Sơn Trang bị sập?
Không sao, ta chi tiền xây lại mười tòa tám tầng!
Ta tiêu xài không tiếc tiền, Sở Kỳ An cũng chẳng bao giờ hỏi đến.
Hắn chỉ nói với quản gia: "Chỉ cần A Tụng có thể cười, tốn bao nhiêu bạc cũng không sao."
Sư phụ dạy ta rằng, nhận tiền của người thì phải làm tròn trách nhiệm.
Ta đã tiêu nhiều tiền của Sở Kỳ An, đương nhiên phải đóng góp chút giá trị.
Vì vậy, khi ta biết thái tử và gian tướng đang âm mưu gi*t Sở Kỳ An, ta đã phục kích một ngày một đêm trong hồ sen nhà gian tướng, khiến người ta phải ngâm nước đến sưng phồng, cuối cùng ta cũng thành công ám sát hắn.
Sau đó, khi biến cố xảy ra, thái tử dẫn binh bao vây vương phủ, mưa tên đổ xuống, ta bảo vệ Sở Kỳ An chiến đấu đến khi lui được vòng vây.
Lưng ta trúng ba mũi tên, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ Sở Kỳ An không bị thương tích gì.
Mệt đến muốn ch*t, cuối cùng cũng giúp Sở Kỳ An lên ngai vàng.
Ta nghĩ rằng ít nhất cũng có thể tận hưởng chút an nhàn.
Kết quả là Tống Thư trở về.