Chương 5
Thực ra việc Sở Kỳ An thích Tống Thư, năm xưa ở kinh thành không phải là bí mật.
Chỉ là lúc đó, Sở Kỳ An chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, nên chẳng ai quan tâm.
Nhưng bây giờ thì khác, Sở Kỳ An đã là hoàng đế.
Bắc An Vương cưới được Tống Thư, ngày đêm lo sợ mất vợ, sợ rằng tội đoạt thê sẽ chọc gi/ận hoàng thượng, nên vội vàng viết thư hòa ly, đưa Tống Thư về.
Tống Thư vào cung ngày đầu tiên, đã đến gặp ta.
Nàng ta còn đẹp hơn trong tranh, khoác lên mình bộ váy lục la mềm mại, thanh khiết như tiên.
Lúc ấy, ta đã được phong làm quý phi, nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn còn trống.
Dù Tống Thư chưa có danh phận, nhưng ai ai cũng biết, Sở Kỳ An đã yêu nàng ta suốt mười mấy năm, giờ cuối cùng đã có được nàng ta.
Vì vậy, ngôi vị hoàng hậu nhất định sẽ thuộc về nàng ta.
Tống Thư hiển nhiên cũng biết rõ điều này.
Vì vậy ngay lần đầu gặp ta, nàng ta không cúi đầu hành lễ mà chỉ mỉm cười nói:
"Quả nhiên ngươi rất giống ta.”
"Người trong cung nói mỗi lần ở bên ngươi Sở Kỳ An đều phải tắt đèn đầu giường, ngươi có biết tại sao không? Bởi vì khi ánh sáng mờ ảo, ngươi trông càng giống ta hơn.”
"Phải rồi, ngươi cũng mặc váy màu lục nhỉ."
Tống Thư nhìn ta một cái, cười khẩy: "Đáng tiếc, ngươi mặc không đẹp bằng ta."
Ta gật đầu: "Hiểu rồi, cô nương thích màu lục, vừa hay ta có món quà tặng cô."
"Tặng gì?"
Ta vỗ tay một cái.
Ngân Tiêu lập tức tiến lên, dâng lên một chiếc mũ màu xanh.
Hôm đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thư tức đến đỏ bừng.
Nàng ta về khóc lóc kể lể với Sở Kỳ An.
Tối hôm đó, Sở Kỳ An đến tìm ta.
Lần đầu tiên ta thấy gương mặt hắn khó coi đến vậy.
Sở Kỳ An nói: "Nàng làm khó Thư Nhi sao?"
Ta nói: "Không, ta thành tâm thành ý tặng nàng ấy quà, còn chọn đúng màu mà nàng thích."
Sở Kỳ An tức đến nghẹn lời.
Từ đó về sau, hắn không đến cung của ta nữa.
Trước đây, hễ có bảo vật nào tốt, Sở Kỳ An luôn đưa cho ta đầu tiên.
Nhưng bây giờ, dù là vải quý tiến cống từ Giang Nam, hay vẹt lạ dâng từ Tây Vực, các loại bảo vật kỳ lạ đều dồn hết về phía Tống Thư.
Có một lần, Ngân Tiêu đến Ngự Thiện Phòng lấy bát chè tổ yến đường phèn của ta, nhưng bị bếp trưởng làm khó dễ:
"Cô nương, xin lỗi, gần đây tổ yến quý hiếm, hoàng thượng bảo thân thể của Tống Thư cô nương yếu, nên ưu tiên cho nàng ấy trước."
Tống Thư cư/ớp luôn cả món ngọt yêu thích của ta, nhưng dường như nàng ta vẫn chưa thấy đủ.
Một lần, khi gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng ta chỉ vào ngọc bội trên eo ta:
"Quý phi nương nương, khí chất của người không hợp với miếng ngọc này, hay là tặng cho ta?"
Ta không đồng ý.
Miếng ngọc này rất quý giá, được chạm khắc từ ngọc phỉ thúy, bên ngoài khảm vàng hình cành trúc.
Nhưng lý do ta không cho Tống Thư không phải vì giá trị của miếng ngọc, mà vì đó là món quà đầu tiên Sở Kỳ An tặng ta.
Trong biến cố cung đình sau đó, ta đã mang theo nó cùng Sở Kỳ An vào sinh ra tử.
Ta càng không cho, Tống Thư lại càng muốn có, giữa lúc chúng ta tranh cãi, Sở Kỳ An xuất hiện.
Tống Thư lập tức quỳ xuống: "Quý phi nương nương, là thần nữ mạo muội, thần nữ chưa từng thấy miếng ngọc nào đẹp đến vậy nên chỉ nhìn thêm vài lần thôi."
Đôi mắt nàng ta long lanh nước, giọt lệ chảy dài trên má, ai nhìn cũng thấy thương.
Sở Kỳ An nhíu mày, vội bước tới đỡ Tống Thư dậy:
"Có chuyện gì vậy?"
Tống Thư bật khóc:
"Hoàng thượng, thần nữ chỉ vì nhìn miếng ngọc bội này mà trong lòng vô cùng yêu thích, nên không thể rời mắt khỏi nó."
"Nhưng quý phi nương nương lại nói thần nữ có ý đồ với ngọc bội, chẳng lẽ muốn ép nàng đưa nó cho thần nữ."
Tống Thư nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Nương nương, thần nữ thật sự không có ý đó..."
Ta thở dài.
Nếu Tống Thư mà đi diễn kịch, chắc chắn đã trở thành bậc thầy trong sân khấu.
Gương mặt Sở Kỳ An tối sầm lại.
Hắn nhìn miếng ngọc bội rồi nói với ta:
"Quý phi, chỉ là một miếng ngọc bội thôi, nàng cho Thư Nhi đi."
Hắn đã quên rằng đó là món quà đầu tiên mà hắn tặng ta.
Tống Thư đứng sau lưng Sở Kỳ An, cười khẩy với ta đầy đắc ý.
Ta giả vờ không nhìn thấy, lạnh lùng nói: "Dựa vào cái gì?"
Sở Kỳ An vẫn muốn giải thích: "Quý phi, nàng theo ta bao năm nay, thế gian này không có thứ gì tốt mà nàng chưa có."
"Thư Nhi thì khác, nàng đã phải chịu nhiều khổ sở ở phương Bắc."
"Nàng ấy không phải là người ham thích vàng bạc, đồ đạc khác nàng ấy không màng tới, chỉ duy nhất miếng ngọc này khiến nàng ấy thích đến vậy, nàng nhường nàng ấy một chút không được sao? Dù sao trong cung của nàng, loại ngọc bội như thế này còn có cả ngàn cái."
Ta lặng lẽ nghe Sở Kỳ An nói hết, cười nhạt: "Thế sao?"
Sau đó, ta cầm lấy miếng ngọc, ném thẳng vào hồ nước bên cạnh:
"Thứ gì nàng ta thích, hoàng thượng cứ ban cho nàng ta."
"Nhưng đồ của ta, chỉ có thể do ta quyết định."
Nghe nói đêm đó, Tống Thư sợ đến mức sinh bệ/nh.
Nàng ta về cung rồi ốm liệt giường, không th/uốc nào chữa khỏi.
Mãi cho đến sau này, khi phát hiện ra trong th/uốc có đ/ộc tố chậm.
Cung nhân bị bắt cung khai, r/un r/ẩy quỳ lạy, thừa nhận kẻ chủ mưu đứng sau:
"Là... là quý phi Khương nương nương sai chúng nô tài làm vậy..."
Lúc đó, Tống Thư đã mang th/ai.
Đứa bé không giữ được.
Nàng ta lảo đảo lao vào cung của ta, ôm một cái nôi trống rỗng, khóc nức nở:
"Nương nương, người có thể gh/en gh/ét vì thần nữ giành được trái tim hoàng thượng, nhưng đứa trẻ vô tội mà."
Ta còn chưa kịp nói gì, nàng ta đã ngất xỉu trên mặt đất.
Sở Kỳ An ngay sau đó cũng đến.
Hắn đỡ Tống Thư dậy, Tống Thư dựa vào lòng hắn, khuôn mặt tái nhợt, khóc lóc như một món đồ sứ xinh đẹp nhưng dễ vỡ, dường như sắp tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Sở Kỳ An nhìn ta.
Hắn nhẹ giọng nói: "Khương Tụng, ngươi không có tư cách gh/en tị với Thư Nhi."
"Ngươi nên hiểu rõ, bao năm qua ta đối tốt với ngươi chỉ vì nàng ấy."
Nói xong, Sở Kỳ An ôm Tống Thư, quay lưng rời đi.
Sau khi hắn đi, buổi tối hôm đó, ta ăn hết ba đĩa thịt anh đào, hai miếng sườn nướng, năm con chim bồ câu rán và bảy bát bánh sữa đường.
Ngân Tiêu liên tục vỗ lưng giúp ta: "Nương nương, người ăn chậm thôi."
Không được, ăn chậm là nước mắt ta sẽ rơi.
Ta nói với Ngân Tiêu: "Ngươi cũng ăn đi, nếu không sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa."
Ta đoán không sai.
Ngày hôm sau, thánh chỉ đến.
Ta bị buộc tội hạ đ/ộc hại Tống Thư, tội danh đã định.
Bị tước bỏ phong hào quý phi, đày vào lãnh cung.
Trong lãnh cung, ta có rất nhiều thời gian để nhớ lại quá khứ.
Ta nhớ lại lời sư phụ đã nói.
Ông ấy nói, con người ta khi đứng ngoài cuộc thì rất tỉnh táo, nhưng một khi đã bước vào thì đều trở nên m/ù quá/ng.
Ta theo Sở Kỳ An suốt bảy năm, nghĩ rằng mình luôn sáng suốt, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào ván cờ.
Tình yêu là ván cờ mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, ngay cả sư phụ cũng bị nó giam cầm, bỏ cả môn phái để đi tìm nữ nhân góa chồng mà ông ấy yêu qua thư từ.
Ta cũng bị cuốn vào, không biết từ lúc nào đã trao trái tim cho một vị hoàng đế vô tình.
Nhưng sư phụ cũng dạy ta rằng, con người phạm sai lầm, nhưng bất cứ lúc nào muốn sửa đổi cũng không quá muộn.
Lần đầu tiên ta nhận ra, sư phụ thật vĩ đại.
Ông ấy đã dạy cho ta những đạo lý đúng đắn nhất trên đời.
Và còn truyền cho ta môn võ công hữu ích nhất thiên hạ.