Kiếm Chủ Bát Hoang
Chương 226 Ta không có thời gian để lãng phí với hai người.”
Bọn họ là thúc phụ của Tiêu Kình, thúc công của Tiêu Trần, Ngũ Đại Trưởng Lão đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, điều này khiến cho Tiêu Trần không thể nào làm như không thấy được. Sau khi đỡ Ngũ Đại Trưởng Lão đứng dậy, sắc mặt của Tiêu Trần phức tạp, nói: "Thúc Công, các vị đây là làm cái gì vậy."
Đại Trưởng Lão được Tiêu Trần đỡ dậy, thần sắc nghiêm túc nói với hắn: "Trần Nhi, Tiêu gia không thể không có ngươi. Hơn nữa cuối cùng nơi này vẫn nhà nhà của ngươi, ngươi không thể đi được."
Tất cả mọi người đều hiểu Tiêu Trần rời khỏi Tiêu gia là có nghĩa như nào. Sau khi nghe Đại Trưởng Lão nói những lời này, Tiêu Trần trầm mặc một lát rồi mới khẽ gật đầu. Thấy thế Đại Trưởng Lão mới yên lòng.
Cuối cùng Tiêu Trần cũng không rời khỏi Tiêu gia. Mọi người tỏ vẻ vô cùng kích động đối với chuyện này. Nhưng chỉ đám người Tiêu Mạc và Tiêu Phong thì không vui vẻ gì, cả hai đều mang bộ mặt xám như tro nhìn mọi người. Bây giờ chuyện thành ra như vậy bọn họ tự nhiên hiểu được mọi thứ đã xong rồi.
Ánh mắt của Tiêu Trần bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Mạc và Tiêu Phong, ngay từ đầu hắn đã không để hai người bọn họ vào trong mắt. Cùng lắm là hai tên hề đang nhảy nhót mà thôi. Nói thật chỉ cần Tiêu Trần còn ở lại Tiêu gia ngày nào thì không có ai cướp được vị trí gia chủ Tiêu gia kia. Nhưng buồn cười ở chỗ hai người bọn họ mãi mà không nhìn ra được.
Nếu như đã lựa chọn ở lại Tiêu gia, hơn nữa lúc này mọi người trong Tiêu gia cũng đã ý thức được tầm quan trọng của Tiêu Trần, vậy thì chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Những người đứng trung lập trong Tiêu gia ai nấy đều nghiêng về phía Tiêu Trần, kiên định đứng cùng một phía với Tiêu Trần. Mà những người còn lại vốn ủng hộ cho Tiêu Mặc và Tiêu Phong thì đang không ngừng tìm cách xóa bỏ quan hệ với hai người bọn họ.
Có thể nói, chuyện xảy ra cũng chỉ trong 15 phút ngắn ngủi mà thôi, nhưng Tiêu Trần đã thành công xoay chuyển toàn bộ thế cục. Tiêu gia bây giờ, có thể nói vẫn do Tiêu Trần độc đoán. Chỉ cần Tiêu Trần nói một câu là có thể thay đổi toàn bộ vận mệnh của Tiêu gia, ngay cả Ngũ Đại Trưởng Lão cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt của Tiêu Trần nhìn về phía hai người, Tiêu Mạc và Tiêu Phong rất nhanh nhận thấy ánh mắt chăm chú của hắn. Hai người lập tức căng thẳng trong lòng. Giữa lúc nguy khốn vẫn là Tiêu Mạc phản ứng đầu tiên, lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, vẻ mặt hối hận khóc lóc cầu xin.
"Trần Nhi, Nhị Thúc biết sai rồi..."
Đối mặt với cục diện đã không có phần thắng, thậm chí ngay cả một chút khả năng phản kháng cũng không có, lúc này Tiêu Mạc chỉ còn lựa chọn là nhận sai. Ngay sau khi nhìn thấy hành động này của Tiêu Mạc, Tiêu Phong và con trai ông ta cũng lập tức quỳ xuống không ngừng khóc lóc cầu xin.
Tiêu Trần nhìn hai người bọn họ gào khóc, trong mắt hiện lên toàn là sự khinh bỉ. Tiêu Trần biết bản thân không được phép mềm lòng, hai người bọn họ trời sinh đã phải nghịch. Nếu hôm nay hắn lại tha cho bọn họ, khẳng định sau này loại chuyện như này sẽ còn diễn ra.
Nhìn thấy Tiêu Trần cũng không vì hai người bọn họ khóc lóc cầu xin mà thay đổi sắc mặt. Tiêu Kình đứng một bên muốn mở miệng nói đỡ cho bọn họ một chút, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được. Ông ta là phụ thân của Tiêu Trần, đương nhiên hiểu được trong lòng con trai đang nghĩ cái gì.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trần sẽ trừng phạt tàn nhẫn với hai người bọn họ. Nhưng mà cuối cùng Tiêu Trần vẫn là tha cho họ, không muốn truy cứu đến cùng, chỉ khẽ thở dài nói.
"Thôi được rồi, phụ thân đã nhiều lần cầu tình cho hai người, mà dù sao hai người vẫn là thúc thúc ruột của ta…”
Tiêu Trần vừa nói lời này, hai người Tiêu Mạc và Tiêu Phong vô cùng vui mừng. Xem ra đến cuối cùng, Tiêu Trần vẫn nhớ tới tình thân. Nhưng mà hai người chưa âm thầm vui mừng bao lâu thì Tiêu Trần lại nói tiếp.
"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha, tất cả những người trong nhất mạch của hai người đều tự phế tu vi đi. Sau này ở lại Tiêu gia an dưỡng tuổi già đi."
Để lại cho hai người một mạng, nhưng mà lại muốn phế bỏ tu vi của tất cả những người trong nhất mạch bọn họ, hơn nữa còn quản thúc bọn họ.
Nghe Tiêu Trần nói những lời này, sắc mặt của hai người Tiêu Mạc và Tiêu Phong vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút, nháy mắt tái xanh lại. Không những phế bỏ tu vi của bọn họ, lại còn muốn giam lỏng bọn họ cả đời, nói cách khác từ nay về sau bọn họ sẽ phải rời xa trung tâm quyền lực của Tiêu gia, hơn nữa còn không có cách nào tu luyện, thậm chí nhất cử nhất động còn bị Tiêu Trần giám sát.
Đây đã là giới hạn cuối cùng của Tiêu Trần, theo như suy nghĩ của Tiêu Trần, hắn tuyệt đối không để hai người Tiêu Mạc và Tiêu Phong sống được. Nhưng mà nghĩ đến phụ thân mình nhiều lần thỉnh cầu, cuối cùng Tiêu Trần quyết định lùi bước, mà đây là kết quả lùi bước cuối cùng của Tiêu Trần.
Có thể giữ lại cho bọn họ một mạng, nhưng Tiêu Trần nhất định phải chắc chắn rằng sau này hai người bọn họ sẽ không thể tạo ra bất cứ nguy hiểm nào cho Tiêu gia. Cho nên mới muốn phế bỏ tu vi của bọn họ, còn giam lỏng vĩnh viễn.
Không chỉ mặt của Tiêu Mạc và Tiêu Phong xanh trắng, mà lúc này những người khác trong Tiêu gia cũng vô cùng sửng sốt. Rõ ràng là không ngờ tới Tiêu Trần lại quyết định như vậy.
Không giống như phụ thân Tiêu Kình của hắn, Tiêu Trần không bao giờ giữ lại mối đe dọa nhỏ nhất xung quanh mình. Bởi vì đây là loại chuyện mà kẻ ngu mới đi làm. Nếu như hắn đã nhận định Tiêu Mạc và Tiêu Phong là hai mối nguy hiểm rồi, đã không thể giết chết vậy thì phải chấn áp dưới bàn tay của mình.
Nhất thời Tiêu Mạc và Tiêu Phong không chấp nhận được quyết định này, bọn họ vội vàng quay sang khóc lóc cầu xin Tiêu Kình và Ngũ Đại Trưởng Lão, hy vọng bọn họ có thể đứng ra cầu xin cho hai người.
Chỉ tiếc là lời cầu xin của hai người cũng không có tác dụng gì, cho dù là Tiêu Kình hay là Ngũ Đại Trưởng Lão đều biết, đây đã là giới hạn của Tiêu Trần, sẽ không có khả năng thay đổi nữa. Cho nên sáu người bọn họ đều duy trì trầm mặc.
"Là các ngươi tự mình ra tay, hay là để ta đến giúp các ngươi? Ta không có thời gian để lãng phí với hai người.”
Tiêu Trần nhàn nhạt mở miệng nói.
Thấy Tiêu Trần đã hạ quyết tâm, hiểu được kết quả đã được định đoạt, lúc này Tiêu Phong và Tiêu Mạc cũng bắt đầu trở nên điên cuồng. Phế bỏ tu vi còn bị giam lỏng cả đời, hai người bọn họ làm sao có thể tiếp nhận chuyện này. Lúc này hai người đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Trần, giận dữ quát.
"Tiêu Trần, hai người chúng ta chính là thúc thúc ruột của ngươi, vậy mà ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Hôm nay chúng ta liều mạng với ngươi."
Vừa dứt lời hai người đã trực tiếp xông về phía Tiêu Trần. Bây giờ chỉ còn cách bắt được Tiêu Trần, hai người bọn họ mới có cơ hội thay đổi tình thế.
Chó cùng dứt dậu, nhưng mà trong mắt của Tiêu Trần, hành động liều mạng cuối cùng này của hai người cũng chỉ đổi lại một cái nhìn khinh bỉ. Cùng lúc đó, ngay sau khi hai người đồng loạt xông lên thì Ngô trưởng lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, một chưởng đánh ra lập tức phế bỏ tu vi của hai người bọn họ.
Làm sao có thể không có chuẩn bị được, sau khi Ngô trưởng lão xuất hiện Tần Hằng cũng mang theo ba nghìn võ giả xuất hiện ở bên ngoài đại sảnh. Những người này đều là do Tiêu Trần sớm đã sắp xếp xong xuôi.
Cùng với mệnh lệnh của Tiêu Trần, ba nghìn võ giả mà Tần Hằng mang đến lúc này bắt đầu ra tay, trong đại sảnh nhất thời vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Nhưng cũng chỉ trong hơn mười hơi thở ngắn ngủi, tu vi những người trong nhất mạch của Tiêu Mạc và Tiêu Phong đều bị phế bỏ. Sau đó một đám người mặt xám như tro bị áp giải đến Tây Viện, vĩnh viễn không được bước ra ngoài.