Kiếm Chủ Bát Hoang
Chương 227 "Chuyện của quân đội Tiêu gia như thế nào rồi?”
Tiêu Trần ra quyết định quyết đoán dứt khoát, không để cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào. Lưu lại cái mạng cho bọn họ, đó đã là sự nhân nhượng lớn nhất của Tiêu Trần.
Nhìn Tiêu Mạc và Tiêu Phong bị kéo ra khỏi đại sảnh, tất cả người trong Tiêu gia ở đây không ai dám mở miệng cầu tình. Sau chuyện này bọn họ cũng đã hiểu rõ rồi, từ nay về sau ở Tiêu gia cũng chỉ có một tiếng nói, cho dù là ai cũng không thể làm trái lời.
Sau khi giải quyết xong Tiêu Mạc và Tiêu Phong, Tiêu Trần giải tán tất cả mọi người, cuộc họp gia tộc kết thúc ở đây. Chẳng qua biến cố của Tiêu gia vẫn không dừng lại. Ngược lại đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Vào ngày thứ hai sau khi Tiêu Mạc và Tiêu Phong bị phế bỏ tu vi và giam giữ ở Tây Viện, Tiêu Trần hạ lệnh đem họ hàng dòng chính từng có quan hệ với Tiêu Mạc và Tiêu Phong tất cả đều hạ thành chi thứ. Đồng thời rời xa trung tâm quyền lực của Tiêu gia.
Mặc dù những người này cũng chỉ là dựa vào Tiêu Mạc và Tiêu Phong, nhưng mà Tiêu Trần vẫn không muốn lưu giữ bọn họ lại. Sau khi bị giáng xuống làm chi thứ, đương nhiên thân phận và địa vị của bọn họ bị giảm xuống rất nhiều. Thậm chí còn bị Tiêu Trần điều đến biên cương, ngay cả quận thành Lĩnh Sơn cũng không có tư cách để ở lại.
Gần một phần ba họ hàng dòng chính bởi vì hai người Tiêu Phong và Tiêu Mạc này bị giáng xuống làm chi thứ. Sau khi xử lý xong những người này, Tiêu Trần lại chọn một số người từ trong những đệ tử ở bên cạnh thăng chức lên làm họ hàng dòng chính. Dùng những người này để bù đắp sự thiếu hụt của những người bị loại bỏ kia. Tất nhiên Tiêu Trần chọn đều là những người đứng về phía hắn.
Trong năm ngày qua Tiêu gia đã trải qua một biến động lớn, họ hàng dòng chính bị giáng xuống làm chi thứ, con cháu bên cạnh lại được đưa lên làm dòng chính. Trải qua một loạt biến cố này, toàn bộ kết cấu của Tiêu gia đều bị thay đổi từ trên xuống dưới.
Mà đối diện với sự thay đổi này, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được hiện giờ Tiêu gia đã thật sự nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Trần. Những cái khác không nói đến, bây giờ toàn bộ họ hàng dòng chính của Tiêu gia đều là những người trung thành với Tiêu Trần, cái này chính là hoàn toàn kiểm soát Tiêu gia, nắm giữ quyền lực trong lòng bàn tay.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tiêu Trần đã đánh cho Tiêu gia thành một khối thùng sắt.
Cũng vào lúc này sau khi Tiêu Trần xử lý xong mọi chuyện, Hoàng đế Lăng Phong quốc Mạc Dao tự mình đến quận thành Lĩnh Sơn, đi cùng còn có một đám quý tộc quyền quý của Lăng Phong quốc.
Mục đích bọn họ đến thăm lần này rất rõ ràng là vì Mạc Phong. Năm ngày qua bọn họ đương nhiên cũng biết chuyện Mạc Phong đến quận thành Lĩnh Sơn, cũng biết chuyện Mạc Phong âm thầm nhúng tay vào tranh đấu của nội bộ Tiêu gia.
Lúc biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Mạc Dao chính là mắng người một trận. Mắng chửi sự ngu ngốc của Mạc Phong. Ngu xuẩn, nó dựa vào cái gì mà đi nhúng tay vào chuyện của Tiêu gia? Tiêu gia là nơi mà nó có thể dễ dàng đắc tội được sao?
Trong lòng ông ta cực kì tức giận, nhưng mà nói như thế nào thì Mạc Phong cũng là con trai của ông ta. Cho nên không còn cách nào, Mạc Dao đành phải tự mình đến quận thành Lĩnh Sơn. Hơn nữa còn chuẩn bị hậu lễ chu đáo, hy vọng Tiêu Trần có thể nể mặt ông ta mà tha cho Mạc Phong một con đường sống.
Đoàn người mang theo tâm tình thấp thỏm đến Tiêu gia. Ở trong đại sảnh, Mạc Dao lại lần nữa nhìn thấy Tiêu Trần, không giống với những năm trước, bây giờ Tiêu Trần đã trở nên thành thục hơn. Hơn nữa khí chất trên người cũng trở nên uy nghiêm hơn. Con người non nớt không hiểu chuyện trước kia đã không còn.
Tiêu Trần ngồi trên chủ tọa, mở miệng nhàn nhạt nói với Mạc Dao ở phía dưới.
"Mạc Phong là tự tiện nhúng tay vào chuyện của Tiêu gia, ta có thể nể mặt Mạc Kiệt mà tha cho hắn một mạng. Nhưng mà đây cũng là cơ hội cuối cùng của Mạc gia các người, nếu như còn có lần sau, thì chỉ cần Mạc Kiệt mở miệng thôi, ta cũng sẽ tiêu diệt Mạc gia các ngươi."
Tiêu Trần sớm đoán được mục đích của bọn họ đến đây, cho nên cũng không muốn nói nhảm nhiều lời, trực tiếp mở miệng nói. Sau khi nói xong thì Tần Hằng cùng hai tên võ giả tu vi Thiên Nhân Cảnh áp giải Mạc Phong đã bị phế bỏ tu vi đi vào, thuận tay ném xuống trước mặt Mạc Dao.
Tu vi đã hoàn toàn bị phế bỏ, sắc mặt hắn tái nhợt. Có thể nói từ nay về sau Mạc Phong chính là một phế nhân. Nhưng mà đối với chuyện này Mạc Dao cũng không hề tức giận chút nào, ngược lại liên tục nói lời cảm tạ.
Cũng không còn cách nào, ông ta vốn dĩ không có tư cách đàm phán điều kiện với Tiêu Trần. Mặc dù Mạc Dao là vua của một nước, nhưng ở trong mắt của Tiêu Trần, vua một nước như ông ta căn bản cũng không tính là cái gì. Cho nên có thể giữ lại được cho Mạc Phong một mạng, Mạc Dao đã vô tình cảm kích.
Sau khi dâng hậu lễ lên cho Tiêu gia, Mạc Dao nhanh chóng mang theo Mạc Phong rời khỏi. Về phần Mạc Phong sau khi trải qua chuyện ở quận thành Lĩnh Sơn này, khẳng định hắn cũng sẽ thành thật không ít.
Chuyện của Mạc gia đối với Tiêu Trần mà nói là không đáng để nhắc tới. Nếu như không phải do Mạc Kiệt thì chỉ cần một câu nói của Tiêu Trần, đội quân của Tần Hằng sẽ lập tức tiêu diệt toàn bộ Lăng Phong quốc.
Đừng xem thường 50.000 đại quân mà Tần Hằng mang tới. Tuy rằng nhân số ít ỏi nhưng mà bọn họ đều là võ giả của Trung Thổ thần vực, tu vi hầu như đều là từ Thiên Nhân Cảnh trở lên.
Một đội quân 50.000 võ giả tu vi Thiên Nhân Cảnh tạo thành, đương nhiên không phải là thứ mà một tiểu quốc xa xôi như Lăng Phong quốc có thể chống lại.
Sau khi đám người Mạc Dao rời khỏi, Tiêu Trần nhìn về phía Tần Hằng hỏi: "Chuyện của quân đội Tiêu gia như thế nào rồi?”
Mấy ngày trước sau khi thanh lọc sạch sẽ nội bộ Tiêu gia, Tiêu Trần đã dặn dò để Tần Hằng huấn luyện đội quân của Tiêu gia. Dù sao đây cũng là quân đội thuộc về Tiêu gia, tình trạng lúc trước quả vô cùng thực tệ hại, thứ ung nhọt nào nên bỏ đều phải bỏ bằng sạch.
Nghe Tiêu Trần hỏi Tần Hằng mới trả lời: "Mọi thứ đều nằm trong dự liệu, nhưng mà muốn huấn luyện bọn họ thành lính tinh nhuệ thì vẫn cần một chút thời gian. Chẳng qua sau khi chỉnh đốn lại một phen, quân đội của Tiêu gia bây giờ chỉ còn lại 20.000 người."
Đội quân của Tiêu gia vốn có 30.000 người, theo yêu cầu của Tiêu Trần nhân số đã giảm mạnh xuống còn 20.000 người. Trong đó có một vài kẻ bản tính xấu xa làm rầu nồi canh, đã toàn bộ bị loại ra ngoài.
Nghe Tần Hằng nói như vậy, Tiêu Trần không chút để ý nào nói: "Không sao, 20.000 người cũng đủ rồi. Sau này có thể từ từ huấn luyện. Đúng rồi, Hạo Nguyệt bang trong quận thành Lĩnh Sơn cũng nên tiêu diệt đi. Phái đội quân của Tiêu gia đi, đúng lúc để bọn họ rèn luyện một chút."
Hạo Nguyệt bang là một bang phái giang hồ, vừa vặn để đội quân của Tiêu gia có thể luyện tay. Sau khi nghe những lời này, Tần Hằng gật đầu nói được, sau đó nhanh chóng quay người đi sắp xếp.
Còn về chuyện của đội quân Tiêu gia, Tiêu Trần giao lại toàn bộ cho Tần Hằng xử lý, Tần Hằng đóng quân ở thành Đông Quan lâu như vậy, đối với việc sắp xếp quân đương nhiên thành thạo hơn hắn rất nhiều. Mà Tiêu Trần cũng rất yên tâm khi để Tần Hằng sắp xếp mọi việc.
Tuy nói mọi chuyện rất phức tạp, nhưng mà bây giờ Tiêu gia đã thay đổi rất nhiều. Dưới sự chỉ huy của Tiêu Kình tất cả mọi việc đều thuận lợi tiến hành. Sáng sớm ba ngày sau ở phía sau núi Tiêu gia, gần như toàn bộ người của Tiêu gia đã tụ tập lại, chuẩn bị bắt đầu tế tổ.