Kiếm Chủ Bát Hoang
Chương 228 Tiền bối, đây là chuyện gì vậy?
Ngọn núi phía sau của Tiêu gia cũng không lớn, nhưng đây là tổ địa của Tiêu gia, căn cứ vào ghi chép của tổ tông Tiêu gia, Tiêu gia bắt đầu lập nghiệp ở đây, hơn nữa, vào thời thổ tiên ban đầu của Tiêu gia, ở đây còn không có quận thành Lĩnh Sơn, thậm chí cả Lăng Phong quốc cũng không có, có thể nói lịch sử của Tiêu gia còn lâu đời hơn so Lăng Phong quốc.
Là gia chủ nên Tiêu Kình đứng ở chủ vị, Tiêu Trần cùng với mẫu thân Bạch Như Nguyệt thì đứng ở bên tay trái, Ngũ Đại Trưởng Lão thì đứng ở bên tay phải Tiêu Kình, sau lưng là đông đảo tộc nhân của Tiêu gia, đương nhiên họ hàng dòng chính đứng ở vị trí phía trước, chi thứ thì đành phải đứng phía sau cùng.
Canh giờ đến, đại trưởng lão cao giọng nói: “Tế tổ bắt đầu.”
Vừa dứt lời, tế tổ Tiêu gia đã tiến hành không biết đến bao nhiêu lần chính thức bắt đầu, toàn bộ quá trình tế tổ từ trước đến nay chưa từng thay đổi, vì lẽ đó đông đảo tộc nhân Tiêu gia đều rất quen thuộc với việc này, bao gồm cả Tiêu Trần.
Tất cả đều đang được tiến hành thuận lợi, tuy nhiên đúng lúc này, Tiêu Trần đột nhiên cảm giác được, khối da thú thần bí trong nạp giới của mình tự nhiên bắt đầu tản ra hào quang màu tím nhàn nhạt.
Khối này da thú là Tiêu Trần mua ở phiên chợ Cửu Tiêu Tập ở Cửu Tiêu Cung, lúc trước là bởi vì huyết mạch của mình có phản ứng nên Tiêu Trần mới mua nó, tuy nhiên sau nhiều lần nghiên cứu đều không phát hiện ra manh mối gì, Tiêu Trần cũng dần dần quên đi nó, ai mà ngờ được hiện tại khối da thú tự nhiên lại có phản ứng.
Trong lòng hắn nghi hoặc, cùng lúc đó theo thời gian, ánh sáng trên khối da thú càng ngày càng chói mắt, đến cuối cùng, cả khối da thú đều tựa như hóa thành một điểm sáng màu tím, đồng thời còn vọt thẳng ra khỏi nạp giới của hắn.
Nó cưỡng ép xông ra từ trong nạp giới, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy từ trong không gian giới chỉ của Tiêu Trần có một điểm sáng màu tím nhanh chóng bay ra, trong nháy mắt chui vào trong tổ địa của Tiêu gia rồi biến mất không thấy nữa.
“Đây là chuyện gì vậy?”
“Điểm sáng kia biến mất rồi à?”
“Không phải biến mất, ta hình như trông thấy nó chui vào bên trong tổ địa.”
Đông đảo chủ nhân Tiêu gia đều nhìn thấy điểm sáng màu tím này, tận mắt nhìn thấy cảnh điểm sáng màu tím chui vào trong tổ địa, biến cố như vậy làm mọi người không kiềm được khe khẽ bàn luận, cùng lúc đó dường như ánh mắt mỗi người đều nhìn về phía Tiêu Trần, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy điểm sáng màu tím kia là từ trong nạp giới của Tiêu Trần bay ra ngoài.
Ngay cả Tiêu Kình lúc này cũng nhìn về phía Tiêu Trần một cách kỳ lạ, hỏi: “Trần Nhi, cái này...?”
Đối mặt với phụ thân cùng đông đảo các tộc nhân đang nhìn chăm chú, Tiêu Trần tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ, chính hắn cũng không biết chuyện này là như thế nào, khối da thú hoàn toàn là do hắn tình cờ gặp được, nghiên cứu lâu như vậy mà chính hắn cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Đang lúc không biết phải giải thích với các tộc nhân thế nào thì đột nhiên có người kinh ngạc hô lên: “Các ngươi mau nhìn kìa.”
Theo tiếng la của người này, ánh mắt của mỗi người đều nhìn đến phía trên tổ địa, chỉ nhìn thấy núi phía sau tổ địa vốn không lớn, lúc này trên đỉnh núi lại có hai cây cột đá đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Trông giống như là trực tiếp mọc ra từ dưới đất, theo sự xuất hiện của hai cây cột đá, một tia sáng tím kết nối hai cây cột đá lại, trong khoảnh khắc, một cánh cửa ánh sáng được hình thành.
“Cái này... Đây là...”
Cánh cửa ánh sáng hình thành từ ánh sáng tím, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này đều không thể bình tĩnh nổi, đây là tình huống gì thế này? Trong tổ địa Tiêu gia lại có thể ẩn giấu một cánh cửa ánh sáng, mà qua nhiều năm như vậy Tiêu gia lại không có một người nào phát hiện ra?
Giống với đông đảo tộc nhân, trong lòng Tiêu Trần cũng vô cùng chấn động, chỉ là trong lúc mơ hồ Tiêu Trần đã đoán được sự xuất hiện của hào quang màu tím e là có liên quan đến khối da thú thần bí kia, hoặc nói là cánh cửa ánh sáng màu tím này chính là do khối da thú thần bí tạo thành.
Lần thứ nhất nhìn thấy đã mơ hồ cảm giác được khối da thú thần bí có quan hệ gì đó với mình, hiện tại xem ra chỉ e đúng là như thế, thậm chí không chỉ là với mình, khối da thú thần bí này với toàn bộ Tiêu gia đều có quan hệ.
Xảy ra biến cố bất ngờ nên đại điển tế tổ đành phải tạm dừng, ngay vào thời điểm ánh mắt mỗi người đều kinh hãi nhìn cánh cửa ánh tím, một tia hào sáng bao phủ xuống, trong nháy mắt bao phủ Tiêu Trần vào trong đó.
Dưới sự bao phủ của ánh sáng tím, Tiêu Trần không hề sinh ra một chút ý chí chống cự nào, dường như hắn bị uy lực không rõ chế ngự lại, không chỉ cơ thể mà ngay cả linh hồn cũng đều bị áp chế.
Không thể nào phản kháng, lập tức, thân thể của Tiêu Trần chậm rãi bay lên không trung, dường như là bị cưỡng ép hút về phía cánh cửa ánh sáng, cả người không chịu khống chế mà trực tiếp chui vào bên trong cánh cửa rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Trơ mắt nhìn cảnh Tiêu Trần biến mất, đầu tiên Tiêu Kình phóng về phía cánh cửa ánh tím, mặc dù không biết cánh cửa ánh tím này là cái gì, nhưng việc Tiêu Trần biến mất đã làm cho Tiêu Kình trong chốc lát ruột gan rối bời.
Dù muốn xông vào bên trong cánh cửa ánh sáng cứu Tiêu Trần nhưng đáng tiếc, Tiêu Kình hoàn toàn không thể nào tiếp cận cánh cửa ánh sáng, thậm chí ngay cả vị trí chân núi cũng không thể đi tới, lúc này toàn bộ tổ địa Tiêu gia dường như đã bị một tầng cấm chế đáng sợ bao phủ, bất kỳ ai cũng đều không thể tới gần.
Sau mấy lần thử mà vẫn không thể nào tiếp cận nổi tổ địa, đến cuối cùng, ngay cả Đan Vân Chúa Tể cũng hiện thân.
Đan Vân Chúa Tể hiện thân cũng là vì bị cánh cửa ánh tím đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa ánh tím trên đỉnh núi, dường như là nghĩ đến cái gì đó nhưng lại không cách nào xác định nổi, Đan Vân Chúa Tể đứng ở chân núi rất lâu vẫn không nói gì.
“Tiền bối, đây là chuyện gì vậy? Trần Nhi bị cánh cửa ánh tím kia hút vào rồi.”
Tiêu Kình đứng ở bên cạnh Đan Vân Chúa Tể cực kỳ lo lắng vội vàng hỏi.
Trong lòng cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Trần, nhưng đối với câu hỏi này, Đan Vân Chúa Tể dường như không nghe thấy, sau khi trầm mặc rất lâu, Đan Vân Chúa Tể nhìn như hời hợt đánh ra một chưởng, chỉ là uy áp đáng sợ đó lại trực tiếp đánh bay chủ nhân Tiêu gia ra thật xa.
Đan Vân Chúa Tể cũng không thể khẳng định cánh cửa ánh tím này là cái gì, tuy nhiên nếu Tiêu Trần đã bị hút vào vậy hắn đương nhiên muốn ra tay.
Ý đồ của hắn là muốn phá cấm chế đang bao phủ toàn bộ phía sau núi, nhưng dù phải đối mặt với một chiêu dốc toàn lực của Chúa tể đại năng Đạo Hoàng cảnh đại viên mãn, vậy mà cấm chế này không chút sứt mẻ, không hề bị ảnh hưởng gì.
Đánh xuống một chưởng vậy mà không thể tạo ra bất kì tổn hại nào với cấm chế này, thấy cảnh đó dù là Đan Vân Chúa Tể cũng phải nhíu mày.
Trong khi mọi người đang lo lắng, Tiêu Trần bị cưỡng ép hút vào cánh cửa ánh sáng lúc này dường như đi vào một tòa cổ mộ dưới mặt đất, bốn phía đều là vách đá màu xanh, trên đỉnh có vô số dạ minh châu không ngừng tản ra ánh sáng yếu ớt, ở vị trí trung tâm còn có một bia mộ cao cỡ một người, chữ viết phía trên đã mơ hồ không cách nào phân biệt được, nhưng ở phía sau bia mộ còn có một quan tài đá màu xanh, mà ở bốn góc của quan tài đá có bốn pho tượng sinh động như thật giống như binh sĩ đang trấn thủ ở bốn góc.