Kiếm Chủ Bát Hoang
Chương 230 Chúa Tể Đại Năng?
Từng bước tiến vào cánh cổng ánh sáng tím của lăng mộ dưới lòng đất, tầm mắt phía trước mặt mờ mịt, tựa hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt, khi Tiêu Trần lần thứ hai khôi phục được lý trí, hắn phát hiện ra mình đã đứng trên đỉnh của ngọn núi phía sau Tiêu gia và phía sau lưng hắn chính là cánh cửa ánh sáng tím lúc nãy.
Quả nhiên là lối ra, cánh cổng ánh sáng tím trên đỉnh của ngọn núi phía sau nối liền với cánh cổng ánh sáng tím trong lăng mộ dưới lòng đất, thông qua hai cổng ánh sáng tím này là có thể tự do ra vào lăng mộ dưới lòng đất.
Nhìn thấy Tiêu Trần bình an vô sự đi ra, vốn dĩ Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt còn đang lo lắng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không xảy ra chuyện gì là tốt, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Tiêu Trần bình an vô sự, mà cũng ngay tại khoảnh khắc vừa rồi cấm chế thần bí bao trùm ngọn núi phía sau Tiêu gia cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, mọi người đã có thể bước lên núi để quan sát cánh cổng ánh sáng tím này gần hơn.
Nghe được những gì đã xảy ra trước đó từ trong miệng Tiêu Kình, biết được rằng ngay cả Đan Vân Chúa Tể cũng không có cách nào phá vỡ cấm chế thần bí kia, trong lòng Tiêu Trần càng dâng lên sự nghi hoặc.
Ngay cả Chúa Tể Đại Năng cũng không thể phá vỡ cấm chế, vậy đến tột cùng người bố trí cấm chế này mạnh đến mức nào? Vượt qua cả sự tồn tại của Chúa Tể Đại Năng?
Hơn nữa, trước đó đột nhiên cấm chế bao phủ ngọn núi phía sau biến mất, có khi nào liên quan đến bản thân hắn hay không?
Lăng mộ dưới lòng đất quả thực quá mức huyền bí, khiến cho trong lúc nhất thời Tiêu Trần cũng không biết nên giải thích như thế nào. Mà ở một bên, khi nhìn thấy Tiêu Trần an toàn trở về, Đan Vân Chúa Tể cũng khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cũng không có người nào để ý đến vẻ mặt của Đan Vân Chúa Tể, từ lúc Tiêu Trần an toàn trở về, mọi người trong Tiêu gia cũng đã có thể hoàn toàn yên tâm, sau đó mọi người bắt đầu nghiên cứu cánh cổng ánh sáng tím kia.
Từ trong miệng Tiêu Trần, bọn họ đã biết được cánh cổng ánh sáng tím này nối liền với một tòa lăng mộ dưới lòng đất, chẳng qua bên trong lăng mộ cũng không có gì đặc biệt. Đương nhiên, Tiêu Trần không nói cho mọi người biết về sự thay đổi của cơ thể mình, không phải vì muốn che giấu mà bởi vì hắn không biết phải nói như thế nào.
Nói chung là hắn không thể nói với mọi người rằng hắn đang mang trong mình sức mạnh huyết mạch được, đúng không? Lời này mà nói ra, những người khác còn không cho rằng hắn là một kẻ điên sao. Trong thiên hạ, làm sao con người có thể có sức mạnh huyết mạch được? Đó chính là đặc thù của yêu thú.
Không nói với mọi người về chuyện này, mà sau khi trải qua một khoảng thời gian nghiên cứu, có người đề nghị tiến vào lăng mộ dưới lòng đất để xem xét. Ngay sau đó, mọi người đã chọn một tên đệ tử chi thứ có tu vi Địa Minh Cảnh để tìm hiểu kết quả.
Từng bước tiến vào bên trong cánh cổng ánh sáng, người đệ tử chi thứ này đã nhanh chóng biến mất sau cánh cổng ánh sáng mà mọi người thì đang chờ đợi ở bên ngoài.
Ước chừng sau khi chờ đợi hơn một canh giờ, người đệ tử chi thứ này đã trở về, thế nhưng điều mà mọi người không ngờ tới chính là lúc này mới chỉ hơn một canh giờ, tu vi của người đệ tử chi thứ này lại có thể từ Địa Minh Cảnh thăng cấp lên Thiên Nhân Cảnh.
Nhận thức được điểm này, tất cả người của Tiêu gia đều sững sờ, chỉ một canh giờ đã đột phá được một đại cảnh giới, sao có thể như vậy chứ? Mà mọi chuyện cũng chưa dừng lại ở đó, từ trong miệng người đệ tử chi thứ này, mọi người nghe được những chuyện đã xảy ra sau khi hắn ta đi vào lăng mộ dưới lòng đất.
Theo lời hắn ta kể lại, ngay khi vừa đặt chân vào lăng mộ dưới lòng đất, lập tức hắn ta cảm nhận được một trận sảng khoái, sau đó ở trong trạng thái không còn ý thức, bản thân hắn ta lại tự chủ rơi vào trạng thái tu hành. Trong quá trình tu hành, người này đã bước vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ, hình như hắn ta đã có một giấc mơ, chỉ là nội dung trong giấc mơ đấy lại không thể nhớ ra được và khi hắn ta một lần nữa tỉnh lại, tu vi của hắn ta đã đột phá đến tầng Thiên Nhân Cảnh.
Quả thực như chuyện đùa, ngủ mơ một cái đã có thể đột phá đến Thiên Nhân Cảnh? Lời nói của người này quá mức khó tin, nhưng những lời nói tiếp theo của người này đã khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả hàm răng.
Chỉ nghe thấy hắn ta cực kỳ nghiêm túc nói, sau khi thức tỉnh lại từ trong lăng mộ dưới lòng đất, hắn ta cảm thấy cơ thể mình đã xảy ra một sự thay đổi nào đó, như thể có thứ gì đó đã thức tỉnh trong cơ thể hắn ta và cũng chính thuộc tính của thứ này đã khiến cho thiên phú của hắn ta nhận được sự thăng cấp cực lớn.
Không chỉ có tu vi mà thiên phú cũng không ngừng tăng lên, phải biết rằng thiên phú của nhân loại và huyết mạch yêu thú đều giống nhau, đều là trời xanh định đoạt từ khi sinh ra, lúc lớn lên không có khả năng thăng cấp được. Nhưng hiện tại, người này lại nói rằng thiên phú của mình đã được thăng cấp.
Nghe những lời người này nói, Tiêu Trần sải bước đi tới trước mặt hắn ta, không nói hai lời, vươn tay đặt một ngón vào vị trí mi tâm của người này, sức mạnh linh hồn khuếch tán ra ngoài, bắt đầu kiểm tra thân thể của người này.
Hử? Sau khi kiểm tra xong, Tiêu Trần khẽ nhíu mày, kinh mạch và huyết dịch trong cơ thể người này không có giống như hắn, trước sau vẫn là trạng thái bình thường, chẳng qua trong cơ thể người này, Tiêu Trần có thể cảm nhận được một loại hơi thở vô cùng quen thuộc và cỗ hơi thở này lại vô cùng tương tự với sức mạnh huyết mạch trong cơ thể của hắn. Hơn nữa, trực giác của Tiêu Trần nói với bản thân hắn rằng mặc dù hiện tại người này là tu vi Thiên Nhân Cảnh, nhưng chỉ cần hắn thúc dục sức mạnh của huyết mạch trong cơ thể mình thì lập tức có thể trấn áp được người này.
Không hề liên quan gì đến tu vi, hoàn toàn là sự áp chế của huyết mạch.
Đúng là chuyện cười, trong nhân loại lại có thể tồn tại huyết mạch áp chế?
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ vài lần, đến cuối cùng Tiêu Trần vẫn không tìm ra được đáp án, mà ngay tại thời điểm Tiêu Trần đang kiểm tra thân thể cho người đệ tử chi thứ này, ở phía bên kia mọi người Tiêu gia đã không nhịn được mà phóng tới chỗ ánh sáng tím.
Nói giỡn chút thì trong vòng một canh giờ đã có thể thăng cấp lên một cảnh giới lớn, lại có thể nâng cao thiên phú, chẳng ai lại muốn bỏ qua cơ hội có một không hai như vậy.
Tất cả mọi người đều muốn tiến vào cánh cổng ánh sáng tím, cùng thời điểm khi mọi người muốn đi sâu vào nghiên cứu cánh cổng ánh sáng tím thì mọi người Tiêu gia cũng phát hiện ngoại trừ tộc nhân của Tiêu gia ra, những người còn lại căn bản là không thể tiến vào được lăng mộ dưới lòng đất.
Ngay cả Đan Vân Chúa Tể cũng đã tự mình thử sức nhưng một mực vẫn không thành công, bước vào từ cánh cổng ánh sáng bên này, Đan Vân Chúa Tể trực tiếp xuất hiện từ phía bên kia của cánh cổng ánh sáng, không hề được truyền tống vào bên trong lăng mộ dưới lòng đất.
Ngoại trừ Đan Vân Chúa Tể ra, Bạch Như Nguyệt cũng không thể vào được, cũng tức là cái lăng mộ dưới lòng đất này chỉ có người của Tiêu gia mới có thể tiến vào được.
Nhận thức được điều này, tất cả tộc nhân của Tiêu gia cũng tự nhiên mà cho rằng đây chính là sự ban ơn của tổ tiên và là cơ duyên lớn lao do tổ tiên Tiêu gia để lại cho người đời sau.
Với cơ duyên như vậy đặt ở trước mặt, một người với danh nghĩa là chủ nhân Tiêu gia khẩn cấp muốn tiến vào lăng mộ dưới lòng đất, tuy nhiên mỗi một lần chỉ có thể nhiều nhất mười người đồng thời tiến vào hầm mộ dưới lòng đất, nếu nhiều hơn nữa thì sẽ không vào được.
Như vậy, dưới sự chỉ huy của Tiêu Kình và Ngũ Đại Trưởng Lão, mọi người trong Tiêu gia bắt đầu chia thành từng nhóm tiến vào lăng mộ dưới lòng đất. Đầu tiên chắc chắn là Tiêu Kình và Ngũ Đại Trưởng Lão, sau đó sẽ là họ hàng dòng chính và cuối cùng mới đến phiên của các đệ tử chi thứ Tiêu gia.
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Trần, Đan Vân Chúa Tể có chút đăm chiêu, hơi nhíu mày, sau một lúc mới nói: “Điều này khó mà nói, ta cũng không thể xác định được. Chẳng qua đối với Tiêu gia mà nói đó quả thực là trời ban cho cơ duyên, sự xuất hiện của lăng mộ ngầm này đủ để làm cho sức mạnh của toàn thể Tiêu gia tăng lên vài bậc trong nháy mắt và trở thành một thế gia vọng tộc chân chính một phương.”