Kiếm Chủ Bát Hoang
Chương 232 Tiêu Trần dạo chơi rời đi.
Bởi vì thực lực trong nháy mắt liền tăng lên không ít, lại thêm thiên phú đặc biệt, dẫn đến một phần nhỏ người trong Tiêu gia tính cách trở nên thay đổi, đã từng nghĩ toàn bộ Tiêu gia chỉ có thể dựa vào Tiêu Trần, nhưng hôm nay mới phát hiện ra, cho dù không cần Tiêu Trần, Tiêu gia cũng thừa sức xưng bá tại Lăng Phong quốc này.
Hơn nữa, sau khi trải qua cơ duyên mà trời ban lần này, Tiêu gia sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, chính vì vậy, một số người bắt đầu cảm thấy Tiêu Trần không còn quan trọng như trước, lại thêm lần này trời ban cơ duyên, tu vi của tất cả mọi người trong Tiêu gia dường như đều bay vọt lên vài cấp, duy nhất chỉ có Tiêu Trần không như vậy, một số người bụng dạ xấu xa bắt đầu lan truyền ra lời đồn nói rằng tổ tiên không thích Tiêu Trần, cho nên mới không có cho Tiêu Trần cơ duyên.
Nghe lời này của vài tên đệ tử Tiêu gia, Tiêu Trần cười lắc đầu cũng không có so đo, có lẽ đã có người cho rằng hiện tại hắn đã không còn quan trọng nữa, nhưng lại không biết, so với trước kia, quyền lực khống chế của Tiêu Trần trong Tiêu gia không biết đã tăng lên không ít, có sức mạnh huyết mạch, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng đủ để quyết định sống chết bất kỳ kẻ nào trong Tiêu gia rồi, bất luận tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần Tiêu Trần muốn hắn chết thì hắn chắc chắn phải chết.
Không muốn cùng so đo với mấy tên đệ tử của Tiêu gia, Tiêu Trần dạo chơi rời đi.
Biến cố ở tổ địa đã khiến cho đám người trong Tiêu gia được nếm trải hết tất cả mật ngọt, bây giờ tổ địa Tiêu Gia này đã trở thành nơi cấm xâm phạm được bảo vệ bởi thủ vệ của Tiêu gia, Ngũ Đại Trưởng Lão cũng tự mình trấn thủ bảo vệ nơi này, bất kỳ ai muốn vào đây đều phải thông qua sự đồng ý của năm vị trưởng lão.
Dọc đường đi bên ngoài tổ địa, Tiêu Trần cũng không có mục đích gì đặc biệt, chỉ là muốn tới nhìn xem cái cánh cửa phát ánh sáng tím kia một chút, có thể phát hiện ra cái gì mới không.
Ngay lúc Tiêu Trần bước vào tổ địa, lúc này bên ngoài tụ tập rất nhiều tộc nhân của Tiêu gia, mặc dù những người này đều đã từng tiến vào lăng mộ dưới mặt đất, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng tới việc mơ ước được đặt chân vào tổ địa, vì vậy nên bây giờ có rất nhiều người của Tiêu gia cứ không có việc gì làm liền tới tụ tập ở bên ngoài tổ địa, vừa thì nói chuyện phiếm, vừa cảm tạ món quà này từ tổ tiên.
Tiêu Trần đi dạo đến, thấy thế tộc nhân Tiêu gia đầu tiên thay đổi sắc mặt, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ bình thường khi nãy, còn chào hỏi Tiêu Trần, có điều từ trong giọng điệu, lời nói của bọn họ, Tiêu Trần cũng có thể cảm giác được bên trong có sự thay đổi.
So sánh với lúc trước, hiển nhiên là không có quá nhiều sự cung kính, có lẽ giờ bọn họ đã nghĩ, gia kỳ thật hiện nay Tiêu không cần lại tiếp tục dựa vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng không để thèm để ý, trực tiếp muốn đi vào tổ địa, nhưng đúng lúc này một phu nhân trung niên lại ngăn cản nói: "Tiêu Trần, Ngũ Đại Trưởng Lão có lệnh, bất kỳ ai muốn tiến vào tổ địa đều phải có sự cho phép của họ mới có thể đi vào."
Bản thân hắn muốn tiến vào tổ địa còn cần phải thông báo? Nghe lời nói của người này, Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía những người đang ở đây, ánh mắt đảo qua một lượt, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Tiêu Trần cũng không có ai tránh né mà lại bình tĩnh đối diện với hắn.
Thái độ chắc chắn đã có sự thay đổi rất nhiều, trong lòng Tiêu Trần vô cùng không vừa ý với chuyện này. Trong mắt lóe lên một tia hàn ý, Tiêu Trần nhàn nhạt nói.
“Lăng mộ dưới mặt đất xuất hiện, mọi người đều đạt được những lợi ích lớn, chỉ có ta có vẻ chưa đạt được cái gì cả, vậy nên có phải các người cảm thấy tổ tiên không thích ta, do đó không muốn cho ta cơ duyên?”
Nghe lời này của Tiêu Trần, đám người không lên tiếng, mà từ nét mặt khó coi trên người bọn họ thì chính xác bọn họ là nghĩ như vậy.
Mỉm cười, Tiêu Trần lập tức trực tiếp điều động thể sức mạnh huyết mạch bên trong mình, trong nháy mắt từng người trong đám tộc nhân Tiêu gia không tự khống chế được mình tự động quỳ xuống về phía Tiêu Trần.
Hoàn toàn không tự chủ được quỳ xuống, đồng thời không chỉ có như thế, đám người còn cảm thấy một cỗ hàn ý từ sâu trong đáy lòng bao trùm bản thân, dường như trên cổ treo một thanh kiếm, chỉ cần Tiêu Trần có một ý niệm trong đầu, trong khoảnh khắc đó bọn họ liền sẽ rơi đầu xuống dưới đất.
Muốn phản kháng nhưng không thể phản kháng lại được chỉ có thể quỳ rạp dưới đất mà ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Trần, giờ phút này bọn họ cảm thấy Tiêu Trần trong mắt của bọn họ vô cùng to lớn, nắm trong tay quyền sống chết của bọn họ.
“Sao... Làm sao có thể... Tại sao chứ?”
Một tên lão nhân Tiêu gia tu vi Thiên Nhân Cảnh không thể tin nổi nói ra, Tiêu Trần chỉ có tu vi Địa Minh Cảnh cho dù sức chiến đấu có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng trực tiếp trấn áp nhiều người bọn họ như vậy được.
Trong lòng vô cùng kinh hãi, thấy thế, Tiêu Trần nhàn nhạt nói: “Có mấy lời nói thẳng ra liền không có ý nghĩa gì, các người đạt được phần quà tổ tiên tặng từ lăng mộ dưới đất là nâng cao tu vi cùng với thiên phú, mà ta thì lại được tặng Chưởng Khống Quyền, bất kỳ huyết mạch nào của Tiêu gia ta đều nắm trong tay, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu ta cho dù cách vạn dặm, ta cũng có thể tùy tiện giết hắn, vì vậy nên thu lại cái tâm tư nhỏ bé của các ngươi đi.”
Cũng không có quá nhiều tâm tình so đó với những người này, Tiêu Trần suy nghĩ, bọn họ chẳng qua bởi vì nhất thời thăng tiến mà không biết thu mình, nên cho cảnh cáo bọn họ một chút, với lại về sau biết mình có thể dùng năng lực này tùy tiện mà giết chết bọn họ. Tin rằng sau này Tiêu gia sẽ không có kẻ mắt mù như vậy nữa. Lời vừa dứt, Tiêu Trần quay người liền đi vào bên trong tổ địa, chỉ để lại một đám đám người Tiêu gia đang lộn xộn bên ngoài hít gió.
Cái này... Cái này sao có thể, làm sao Tiêu Trần lại nắm giữ được loại sức mạnh này, áp chế đó đến từ nơi sâu nhất trong huyết mạch, chuyện này sao có thể chứ? Tiêu Trần thật có thể quyết định sống chết của tất cả người trong Tiêu gia ư? Như vậy chẳng phải từ bây giờ tên Tiêu Trần kia có quyền kiểm soát với Tiêu gia, chẳng phải còn cường đại hơn so với trước đây sao?
Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, mà chuyện này cũng là rất nhanh lan truyền Tiêu gia, một số người trong Tiêu gia có chút tâm tư nhỏ vô cùng hoảng sợ, làm người đầu tiên tiếng vào lăng mộ dưới mặt đất, Tiêu Trần cũng không phải là không đạt được thứ gì, mà hắn đã đạt được trong tay quyền sống chết của toàn bộ Tiêu gia rồi.
Tiêu Trần cũng không để ý đám người Tiêu gia lại thay đổi như nào, sau khi đi khỏi tổ địa hôm qua, Tiêu Trần vẫn không phát hiện ra có điều gì mới, rơi vào ngõ cụt, Tiêu Trần đi tới nơi ở của Đan Vân Chúa Tể, hiện tại mọi chuyện cơ bản cũng đã xử lý xong, Tiêu Trần dự định cùng Đan Vân Chúa Tể thương lượng một chút về việc mang Tiêu gia về Cửu Tiêu Cung.