Chương 23
Tôi theo Lâm Trì về nhà.
Anh đặt túi lên bàn ăn, cẩn thận mở ra, bên trong là một loạt những chiếc bánh nhỏ tinh xảo.
Đủ màu sắc, đủ hương vị.
Tôi ngẩn người.
Những năm qua, tôi đã nhận không ít quà từ đàn ông: tiền bạc, trang sức, hoa tươi, đồng hồ hiệu...
Tôi vì tiền, họ vì sắc, đôi bên tự hiểu mà trao đổi thứ mình cần.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người xem tôi như một cô gái nhỏ, mang đến một túi đầy những món ngọt đáng yêu thế này.
Anh mở túi khác ra, bên trong là các loại trà sữa.
Thấy tôi mãi không nói gì, Lâm Trì hơi căng thẳng, day day chân mày:
"Không thích à?"
"Đám nhóc đó bảo con gái đều thích mấy thứ này."
Anh làm bộ muốn cất túi đi:
"Không sao, để anh mang cho bọn nó chia nhau..."
"Thích."
Tôi bước tới, cầm lấy một chiếc bánh vị dâu, dùng thìa xúc một miếng nhỏ.
Kem tan dần trên đầu lưỡi, vị ngọt b/éo tràn ngập khắp khoang miệng.
Tôi chưa từng ăn món này.
Tôi không thích đồ ngọt, bởi vì lúc nào cũng nghĩ, đồ ngọt là dành cho những người hạnh phúc.
Còn tôi thì không xứng.
"Ngon lắm."
Tôi cắn thìa nhựa, cúi đầu:
"Rất ngọt."
Lâm Trì vội đưa cho tôi một ly trà sữa.
Vị khoai môn, bảy phần ngọt.
Dù dạ dày tôi đang quặn lên từng cơn, nhưng tôi vẫn từng muỗng, từng muỗng ăn hết.
Chu Yểu, một người lớn lên từ nỗi cay đắng, sống sót qua bao khổ cực, chưa từng sợ qua đắng cay.
Ấy vậy mà hôm nay, khi nếm chút vị ngọt, lại cảm thấy có phần bối rối.
Đến lúc này, tôi mới hiểu, một người như tôi, giỏi chuyện x/á/c thịt, nhưng lại thiếu thốn đến đáng thương trong tình cảm.
Chỉ vài món bánh ngọt đã có thể khiến tôi cảm thấy mình được yêu thương.
Đột nhiên, tôi thấy bản thân thật đáng buồn.
Khóe mắt hơi ướt.
Tôi nuốt hết miếng bánh trong miệng, với tay lấy hộp th/uốc lá trên bàn, châm một điếu, cố nén cảm xúc đang dâng trào.
Nhưng điếu th/uốc đã bị anh cư/ớp đi.
"Hút thì được, nhưng đừng dùng nó để giải tỏa tâm trạng lúc buồn, thật sự không tốt cho sức khỏe."
Lâm Trì ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, trông chẳng khác nào một chú chó lớn trung thành.
"Không vui à?"
"Không."
Tôi hít mũi:
"Ngon lắm."
"Chỉ là thấy tiếc, trước giờ chưa từng ăn thứ gì ngon thế này."
Lâm Trì bật cười.
Anh xoa đầu tôi:
"Sau này ngày nào cũng m/ua cho em ăn."
"Thế thì em b/éo ch*t mất."
"B/éo cũng thích."
Tôi nép vào lòng anh, hai đứa cãi qua cãi lại như một đôi tình nhân bình thường.
Chỉ là…..
Càng nói càng đi đến... giường.
Rèm cửa được kéo lại.
Khi tôi gần như không chịu nổi, tay anh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi.
"Lâm Trì..."
Tay tôi bám lên vai anh, rồi trượt xuống, chạm vào xươ/ng quai xanh của anh:
"Anh đi xăm à?"
"Ừ."
Anh cúi đầu hôn tôi:
"Thích không?"
Tôi nói thật:
"X/ấu lắm."
"Ai lại xăm tên người khác ở đây?"
Phía dưới xươ/ng quai xanh bên trái của anh, là hai chữ "Chu Yểu."
Nơi đó, rất gần trái tim.
Rất nhiều lần tôi muốn nói, nhưng cuối cùng đều nuốt xuống. Cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi anh:
"Anh xăm tên em, sau này làm sao có bạn gái được?"
Anh vòng tay ôm tôi, giọng khàn khàn:
"Tại sao phải có bạn gái khác?"
"Có em là đủ rồi."
Lâm Trì vùi mặt vào hõm vai tôi:
"Trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, nếu có ngày em chia tay anh, chắc anh cũng không muốn yêu ai khác nữa."
Tôi sững sờ.
Chia tay?
Anh thật sự nghĩ rằng chúng tôi đang nghiêm túc yêu đương sao?
"Lâm Trì."
Tôi muốn nói rõ với anh, muốn nói rằng mục đích tôi tiếp cận anh không như anh nghĩ, nhưng hình ảnh mẹ tôi yếu ớt và già nua lại hiện lên trong đầu.
Những lời muốn nói lại bị tôi đ/è nén xuống.
Tôi dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve hai chữ trên cơ thể anh:
"Đau không?"
"Không đ/au."
Anh cúi xuống, nuốt hết mọi lời còn lại của tôi.