Chương 7
Nhìn An Tuyết đang cúi đầu, tôi khẽ hỏi: "Chuyện gì thế?"
An Tuyết ngơ ngác: "Có lẽ anh không tin, nhưng tự họ đổ lên đấy."
Tôi thực sự nghi ngờ.
Nhưng An Tuyết không có lý do gì để lừa tôi.
Nếu đúng như cô ấy nói, sao họ lại tự đổ sữa lên người?
Nghĩ mãi không ra.
Tôi cười nói: "Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia đừng gi/ận, kẻo hại sức khỏe. Hay hai ngài về phòng tắm rửa thay đồ, để tôi xử lý An Tuyết."
Giang Bảo há miệng định nói gì, bị Giang Hỏa ngăn lại: "Được, chúng tôi tin tưởng quản gia Trần, chỗ này giao cho anh."
Tôi gật đầu lia lịa: "Tôi nhất định không phụ lòng tin của các thiếu gia."
Ánh mắt tôi dõi theo Giang Hỏa và Giang Bảo lên lầu.
Giang Bảo càu nhàu: "Sao không cho tôi nói?"
Giang Hỏa thở dài: "Còn việc hệ trọng hơn, nhẫn nhịn thêm đi."
Họ đang nói gì thế?
Sao tôi chẳng hiểu gì cả?
Để xoa dịu tâm trạng họ, tôi hâm nóng sữa mang lên.
Nhưng Giang Hỏa không ở phòng, Giang Bảo cũng biến mất.
Bước ra khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng nói vọng từ phòng Giang Kim.
Đáng lẽ không nên nghe tr/ộm, nhưng tò mò chiến thắng.
Tôi nhón chân tiếp cận.
Cánh cửa phòng Giang Kim hé một khe.
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng giọng nói vọng ra rõ mồn một:
Giang Bảo: "Đại ca thật sự tin lời người đó?"
Giang Hỏa: "Đúng vậy, đại ca."
Giang Thủy: "Nếu người đó lừa chúng ta thì sao?"
Giang Mộc: "Em cũng sợ."
Một hồi lâu sau, Giang Kim mới lên tiếng: "Không tin thì làm được gì? Bao nhiêu cách đã thử đều vô dụng."
Căn phòng chìm vào tiếng thở dài n/ão nề.