Tin Hoắc Dịch sắp kết hôn là tôi xem được trên TV.
Người đàn ông cao lớn vòng tay ôm lấy một chàng trai nhỏ nhắn, tinh tế, đối diện ống kính với khuôn mặt lạnh băng.
Tôi bình thản xem hết buổi họp báo rồi tắt TV.
Tắt xong, tôi mới gi/ật mình nhận ra cả người đang run lẩy bẩy.
......
Đàn ông ôm eo đàn ông nhìn vẫn kỳ cục lắm sao!
Tôi ngẩn ngơ một lúc, chợt nhớ Hoắc Dịch sắp về tới nơi, vội vã chạy vào bếp nấu cơm.
Đúng lúc tôi dọn xong bốn món mặn một canh thì anh ấy bước vào cửa.
Trên bàn ăn, tôi định hỏi chuyện hôn ước nhưng nghĩ tới câu "ăn không nói, ngủ không rên" anh thường nhắc, lại im lặng cúi đầu.
Cuối cùng chính anh không chịu nổi, lên tiếng trước:
"Sao thế? Lúc ăn cơm đâu thấy em im re thế này?"
Được cho phép, tôi mới dám mở miệng:
"Hoắc Dịch, anh sắp cưới à?"
Anh gật đầu, ngoài ra không một biểu cảm.
Tôi ngơ ngác như gà mắc tóc:
"Thế em thì sao?"
Hoắc Dịch dừng đũa, ngước lên nhìn tôi đầy nghi hoặc:
"Em thì làm sao? Chuyện này đâu liên quan gì đến em. Em vẫn ở nguyên đây. Người kia tôi sẽ sắp xếp chỗ ở riêng."
Tôi thở dài, vẫn không thể quen nổi cái thế giới m/áu chó thế này.